Mẹ bật cười khanh
khách rồi dưới ánh nhìn kinh ngạc của Lục Tân, bà khẽ thở dài một tiếng, nói:
"Tựa như lần
đầu tới thành phố Hỏa Chủng, ta có thể giăng bẫy, lừa người khác một vố, vậy tại
sao người khác lại không thể giăng bẫy dụ ta vào tròng?"
Nói xong, bà khẽ
thở dài một tiếng, nói:
"Hiện tại, kẻ
thù và đối thủ của chúng ta không hề ít đâu..."
"Hửm?"
Nhìn điệu bộ nhỏ
giọng than thân của mẹ, nhất thời, Lục Tân thậm chí còn không thể nào phân biệt
rõ ràng lời nào của bà là thật, lời nào là giả nữa.
Bà thật sư lo rằng
mình mạo muội đi tới đó tức là đã trúng kế của người khác?
Nói cách khác, mẹ
đang lo rằng sẽ có một thế lực đáng sợ nào đó để mắt tới gia đình mình ư?
Nghĩ tới đây, hắn
vô thức xoay người, ngước đầu nhìn trời; hạt đen trong mắt khẽ đung đưa, thật
muốn nhảy lên đó nhìn thử một phen mà...
Tiếc là, với
không tới.
Cho dù cưỡi máy
bay trực thăng bay lên cũng với không tới.
Bởi vì giáo sư Bạch
từng nói qua rằng vị trí thật sự của đôi mắt kia là ở "trên" Thanh Cảng.
Ở một mặt nào đó,
có thể hiểu từ "trên" này là đang ám chỉ trên về mặt tinh thần, nên nếu
dùng cách thức vật lý bình thường thì chưa chắc đã chạm tới được.
Mặt khác, giả định
rằng có thể dùng biện pháp vật lý thông thường thì máy bay trực thăng cũng
không bay lên đến đó được.
Nếu cho Lục Tân
ôm một quả tên lửa sau đó châm ngòi phóng nó lên trời thì may ra còn có hy vọng...
Vấn đề là phương án này không bảo đảm chút nào.
Ngồi tên lửa bay
lên thì dễ rồi, nhưng tới lúc xuống thì phải làm sao?
"Không cần
lo lắng"
Như nhìn thấu suy
nghĩ trong đầu Lục Tân, mẹ cười nói:
"Lúc trước,
khi thứ đó mở mắt nhìn, ta đã nhận ra rồi"
"Hơn nữa còn
tiện đường liếc nó một cái"
"Tuy chưa
nhìn thấy rõ xem nó là thứ gì, nhưng ta có thể cảm nhận được nó đang sợ hãi và
kiêng dè."
"Nói cách
khác, bây giờ không hẳn là nó đang mưu toan kế hoạch gì đó, rất có thể chỉ đơn
giản là nó đang khao khát muốn hạ xuống nhưng lại không dám xuống mà thôi"
"Nếu nó đã
không dám xuống, vậy chúng ta cần gì phải để ý đến nó?"
"Cứ nhân cơ
hội này chuẩn bị cho tốt là được rồi."
"Không phải
ngươi vừa học được vài thứ thú vị trong trường đại học sao?"
Hi "Xoạch!"
Lục Tân thình
lình quay đầu nhìn về phía mẹ.
Theo lời đề nghị
của mẹ, hắn đã bắt tay hợp tác với Thanh Cảng, cũng thông qua việc kiểm tra sức
khỏe để thấu hiểu chính bản thân rồi thử nghe theo lời kiến nghị của họ, tham
gia khóa tập huấn mà Thanh Cảng sắp xếp này. Tiếp theo là sự xuất hiện của lão
viện trưởng, ông ta đã nhân cơ hội này mà bước vào tầm mắt của mình, giảng giải
cho các nhân viên nghiên cứu và dị biến giả của Thanh Cảng về một số thành quả
nghiên cứu, những dự đoán về thế cục tương lai và cả những phân tích về các
tình huống mình sẽ phải đối mặt của hắn...
Tất cả điều này đều
diễn ra vô cùng tự nhiên, cái này nối tiếp cái khác.
Mà mẹ lại chính
là người thúc đẩy bước đầu tiên của quá trình này, chẳng lẽ...
Một lát sau, Lục
Tân mở miệng, nhỏ giọng hỏi:
"Ngươi biết
lão viện trưởng sẽ đến?"
Đối diện với ánh
nhìn nghiêm túc của Lục Tân, mẹ lắc nhẹ đầu, thầm thì:
"Ta biết vào
lúc này, chỉ có hắn mới có thể đưa ra vài thông tin hữu ích, dù sao các bài kiểm
tra này cũng do một tay hắn sắp xếp; vậy trước khi thi, tổ chức một buổi phụ đạo
là chuyện đương nhiên..."
"Nhưng ta
không ngờ hắn sẽ đích thân đến đây."
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.