Hai bàn tay như đã lần lượt nắm lấy một sợi dây rồi nhẹ nhàng kéo nó lại
gần giữa không trung, từ từ
tiếp cận.
"Tựa như hai
tia sáng có bước sóng khác nhau, chúng có thể thấy nhau nhưng lại không cách
nào hiểu được nhau. Tia sáng này là thế giới, còn tia sáng kia là ta, vốn ta có
thể sẽ vĩnh viễn không có cách nào hòa hợp với thế giới này, vì bước sóng của
hai bên khác nhau, nên dù ta có cố gắng tìm hiểu nó thế nào cũng chỉ vô ích.
Nhưng dần dần, bước sóng của ta đang thay đổi, thế giới này cũng bắt đầu đổi
thay, trở nên yêu thích ta..."
Cô giáo Tiểu Lộc
cố gắng lý giải, cuống cuồng nói:
"Thật sự sẽ
dung hợp với nhau sao?"
Thấy sự lo lắng,
quan tâm và vẻ mặt vui sướng tột cùng của cô giáo Tiểu Lộc, động tác của Lục
Tân dừng lại.
Hắn biết, nếu
mình nói có thể, cô giáo Tiểu Lộc chắc chắn sẽ tin.
Nhưng hắn không
muốn nói dối.
Vì thế sau khi im
lặng hồi lâu, hắn thả tay xuống, nhẹ giọng nói:
"Ta hy vọng
là vậy."
"Nhưng ta
không chắc"
"Vì có một số
việc ta cũng không có cách nào hoàn toàn nắm giữ trong tay mình."
Nụ cười vui vẻ
trên mặt cô giáo Tiểu Lộc cứng lại, vẻ mặt cũng trở nên đờ đẫn, cứng ngắc.
"Cho
nên..."
Cô im lặng hồi
lâu rồi mới ngước mắt nhìn Lục Tân:
"Ngươi không
còn là ngươi của lúc trước nữa?"
Vấn đề này thật sự
đã làm khó Lục Tân, hắn trầm mặc một lúc lâu.
Kỳ thật bản thân
vẫn luôn cảm nhận được mình bây giờ không hề giống với mình của lúc trước,
nhưng sự khác biệt này không như những gì cô giáo Tiểu Lộc nghĩ.
Hắn trong ấn tượng
của cô chính là hồi còn ở cô nhi viện, mình không cảm nhận được thế giới này
nhưng cô của lúc đó lại tưởng rằng mình là một người hiền lành và dịu dàng. Cô
khắc ghì hình bóng khi mình chia sẻ một phần sô- cô- la cho cô, nhưng lại không
biết mình của khi ấy đã từng tò mò lén lút đánh giá cô sau lưng, nghĩ thầm rằng
tại sao cô gái này trông nhỏ bé yếu ớt như vậy, biểu hiện lại kiên cường đến thế...
Suy đoán xem tại
sao cô lại chạy nhanh tới vậy... và cả, nếu cô không biết chạy, vậy cô còn gan
trêu chọc nhóm quái vật nhỏ này nữa không...
Cô vẫn luôn hiểu
lầm hắn, từ lúc còn ở cô nhi viện cho đến bây giờ.
Tiếc thay, bản
thân hắn trong mắt cô luôn chỉ là giả tạo...
Nên khi bản thân
đang thay đổi ngày càng tốt lên, cô lại cho rằng hắn ngày càng khác xa lúc trước...
Mạch não của một
người đúng là rất thú vị.
Nhưng với vấn đề
mà cô hỏi thì...
Lục Tân im lặng rất
lâu, trong đầu nghĩ tới vô số chuyện, bao gồm những gì mình đã trải qua gần đây
và cả... Số Tám.
Sau đó hắn chậm
rãi trả lời:
"Ta vẫn luôn
là ta"
"Chẳng qua cảm
nhận của ta với thế giới xung quanh đã không còn giống lúc trước, cho nên quyết
định cũng khác xưa."
"Nhưng ta vẫn
là ta, điều này chưa từng thay đổi"
Cô giáo Tiểu Lộc
thình lình ngẩng đầu lên, trên mặt cô bộc lộ rõ vẻ hoang mang, khó hiểu và sợ
hãi.
Có lẽ thứ cô muốn
nghe đó là người đã làm vài chuyện kia lúc trước không phải là mình?
Lục Tân biết rõ,
lúc này cô giáo Tiểu Lộc muốn nghe cái gì, nhưng hắn không có ý định nói dối,
vì vậy cũng chỉ có thể cắn răng, chầm chậm nói tiếp:
"Ta không biết
trong mắt người khác ta có bộ dạng gì, nhưng trong cảm nhận của ta, ta không hề
thay đổi, dù là ta khi chuẩn bị chạy trốn... hay là ta của sau này... cả hai vẫn
chỉ là một mình ta, chẳng qua cách phản ứng với tình huống khác nhau
thôi..."
"Có lẽ Số
Tám nói không sai, có vài thứ sẽ thay đổi, nhưng có những thứ vĩnh viễn cũng sẽ
không..."
Cô giáo Tiểu Lộc
không nói gì. Cô cảm thấy lo lắng, rồi lại có chút buồn bực, pha lẫn cảm xúc
không cam lòng.
Cô gắng gượng ngẩng
đầu nhìn Lục Tân, nhưng sự im lặng của Lục Tân lại khiến cô cảm thấy hoảng hốt,
không biết phải nói thế nào.
Phải giải thích
thế nào đây?
Lục Tân chìm
trong rối rắm.
Có lẽ Số Tám nói
rất đúng, khi đó bản thân mình học hành không giỏi tí nào, nếu không lúc này
cũng sẽ chẳng không biểu đạt nổi cảm giác này.
Mình vẫn là mình.
Vậy thì, nên làm
thế nào để dưới tình huống vừa khẳng � ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.