Hắn lớn tiếng nói, phảng phất như là đang an ủi mình. Nhưng ngay sau đó, con ngươi của hắn đột nhiên co rút lại:

"Đậu má! Hắn đang làm cái gì thế? !"

"Ngay cả ngươi cũng động không được món đồ này?"

Khi thấy tay của Lục Tân lại bị văng ra, thì cha kinh ngạc hô lên.

"Đúng thế"

Lục Tân đàng hoàng thừa nhận:

"Cấp bậc của nó hình như rất cao. Dù ta có trực tiếp dán tay lên thì cũng không cảm ứng được bên trong có gì, cũng không có cách nào tạo thành tổn thương trực tiếp cho nó. Thậm chí, nó còn lại bàn tay ta tê hết..."

"Cảm giác giống như là dùng tay mò công tắc điện vậy ấy..." "Mấy chuyện nghịch ngợm khi còn bé ngươi không cần nói ra đâu..."

Cha vô cùng đau đớn nói:

"Sao lại có thể như vậy? Tại sao lại có thứ mà ngươi không thể đối kháng được?"

Ngay cả em gái cũng nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn Lục Tân.

"Có lẽ do loại sức mạnh này còn chưa đủ thuần túy..."

Lục Tân chăm chú suy nghĩ một lát, sau đó giải thích:

"Lúc mình chưa biết trong cơ thể còn có nguồn sức mạnh thì không quan tâm đến nó. Lúc mình biết rồi thì có thử khống chế nó, tuy thành công, nhưng đối với cái phôi thai này mà nói thì sức mạnh mà mình nằm giữ hiện tại quả nhiên vẫn còn rất phân tán và mềm mỏng..."

Cha vội la lên:

"Vậy ngươi cứng lên đi!"

Lục Tân có chút bất đắc dĩ nhìn ông:

"Muốn cứng là có thể cứng sao?"

Cha có chút sửng sốt, sau đó nói:

"Cái thằng nhóc này, đã đến lúc nào rồi mà còn ở đây chơi lưu manh?"

Lục Tân có chút kinh ngạc, hắn chơi lưu manh khi nào?

"Rầm..."

Cũng cùng thời gian đó, nhìn bàn tay bị văng ra của Lục Tân, phôi thai run mạnh một cái, dường như là đang rất mừng rỡ.

Điều này hình như khiến nó có thêm một chút cảm giác an toàn, nó hưng phấn đến mức liên tục vận chuyển sức mạnh tinh thần ra bên ngoài, đồng thời tăng mạnh mối liên hệ với hiện thực. Lục Tân nhìn nó, hắn thậm chí có thể cảm nhận được trong cái sự run rẩy đó là một cảm giác vui mừng sau khi sống sót khỏi tai nạn và một sự trào phúng mơ hồ...

Dường như nó đang cười nhạo hắn không làm gì được nó.

Quả thật tình hình hiện nay cũng giống hệt như thế, hắn không thể nào ảnh hưởng đến nó, cũng không thể ngăn cản sự thai nghén và giáng sinh của nó.

Chỉ cần nó sinh ra, vậy thì công sức của tất cả mọi người đều hóa thành bọt biển.

Cái phôi thai này đã dần dần liên hệ với hiện thực, dáng dấp bên ngoài gần như đã kề cận với sự chân thực.

Trong lúc cha và em gái đều bắt đầu lo lắng thì Lục Tân lại cúi đầu nhìn bàn tay của mình.

"Ta nghĩ với sức mạnh hiện tại của mình, ta không thể nào ngăn cản thứ này sinh ra."

Hắn dừng một chút, sau đó đột nhiên nở nụ cười.

Cùng lúc đó, hạt màu đen trên người hắn chậm rãi phun trào, sau đó dần dần tụ tập xuống tay trái của hắn.

Toàn bộ bàn tay đều trở nên đen nhánh, giống như nó là thứ không thuộc về thế giới hiện thực.

Đồng thời, nụ cười trên mặt hắn cũng trở nên cường điệu, khóe miệng đều kéo tới mang tai. Hắn cẩn thận quan sát phô

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play