Hạ Trùng đang cố gắng bắn vỡ cánh cửa kia trong vô vọng thì bị những xúc tu
đó quấn lấy bên chân, sau đó treo ngược lại rồi lập tức kéo về phía cây Cơ Giới.
Nếu thời gian tua chậm lại thì có thể nhìn khẩu hình miệng của cô mà đoán rằng
cô đang hét lên:
"Thả.... chân..... ta... ra.....
"Lốp ba lốp bốp..."
Ngay sau đó, ánh sáng xanh nháy mắt bao phủ cả hố sâu.
Bất luận là bình đài bị vỡ hay là người trong hố sâu, là Tế Tự bị treo ngược
hay là xúc tu cơ giới, linh kiện điện tử của cây Cơ Giới... đều bị bay hơi hoặc
vặn vẹo. Ngay cả mảnh thuỷ tinh nhỏ rơi trên mặt đất cũng hoàn toàn bị nung chảy.
Cả độ nóng trong hố sâu chứa đầy bom điện này cũng đạt đến mức không thể đo lường
được nữa.
Nhưng cũng vào lúc này, trong nháy mắt, đám người Hạ Trùng và Lục Tân lại
biến mất không dấu vết.
"Phù..."
Lục Tân mở mắt liền thấy mình đang ở một nơi xa lạ.
Hắn đang đứng trên sàn nhà.
Sàn nhà này không lớn, chỉ có mấy mét vuông.
Điều kỳ lạ là không gian chung quanh vô cùng rộng, nhưng không phải ở Nhật
Nguyệt Tinh Thần hay phố phường thành thị, mà chỉ là một mảnh vỡ.
Trên mảnh vỡ này có ánh hoàng hôn khi mặt trời lặn, có thành phố với những
ánh đèn đường sáng rực, còn có đồng cỏ mênh mông.
Chỉ là mỗi một cảnh sắc đều bị xé rách rồi.
Cảnh tượng này giống như một thế giới bị xé rách rồi bay rải rác giữa không
trung.
Giữa mỗi khung cảnh có thể nhìn thấy bóng tối sâu đến mức không thể thấy
đáy.
"Đây là đâu?"
Lục Tân phản ứng một hồi mới nhẹ giọng hỏi.
Giọng nói của Số Hai từ bên cạnh vang lên, hắn đang ngồi xếp bằng trong một
mảnh vỡ của căn phòng trắng b� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.