"Thôi được rồi..."
Vị tư tế kia cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cố gắng vực lại tinh thần, trình
diện sức mạnh tinh thần êm dịu của mình, run rẩy cất lên lời ngâm xướng cuối
cùng:
"Di sản... Không nói tới di sản nữa. Vết tích cuối cùng còn lại trên
trần gian của ngươi đó là sự hoài niệm của thân bằng quyến thuộc dành cho
ngươi, ngươi..."
Dòng chảy tinh thần hỗn loạn xung quanh lại bắt đầu biến đổi thành đủ loại
hình dạng dựa theo giọng nói của hắn.
Giờ phút này, sự ồn ào huyện náo vang dội vừa nãy cũng tĩnh lại.
Ngay khi họ đang liều lĩnh sử dụng một nghi thức không quá trọn vẹn lên người
Lục Tân, một tiếng thét lớn bỗng truyền vào tai họ.
"Ngươi có thấy phiền không vậy..."
Là Hạ Trùng!
Cô đã sớm phát hiện Lục Tân có gì đó không đúng.
Nhưng trong không gian dưới hố sâu tràn ngập dòng chảy tinh thần hỗn loạn
thế này, một người không thể mở ra Thâm Uyên, triệu hồi sinh vật khế ước giáng
xuống như cô, ngay cả suy nghĩ một chuyện cho hoàn chỉnh cũng làm không nổi.
Dòng chảy tinh thần hỗn loạn vừa dày đặc lại quỷ dị thế này đủ khiến suy
nghĩ của một người trở nên rối loạn, khiến đầu có con người ta như trở thành một
chiếc TV không thể nhận được tín hiệu.
Nhưng dù sao cô cũng có thể chất có thể tiến vào Thâm Uyên, sức chống đỡ với
dòng chảy tinh thần hỗn loạn cũng mạnh hơn người thường một chút.
Sau một khoảng thời gian chống đỡ, cô dần dần khôi phục tư duy. Cô nhìn thấy
Lục Tân như rơi vào trạng thái ngủ say, không đúng, phải nói là trạng thái hệt
như đã chết, cũng nghe thấy lời ngân nga ngâm xướng của tên tư tế mặc áo choàng
đen xen lẫn trong dòng chảy tinh thần hỗn loạn kia...
Cảm giác không ổn ngày càng rõ ràng, cuối cùng, cô hạ quyết tâm, lấy hết
can đảm đi vòng ra phía sau Lục Tân.
"xoẹt... xoẹt... xoẹt..."
Mất đi sự bảo vệ của Lục Tân, trên người cô lập tức xuất hiện vô số vết
thương chằng chịt, rướm máu.
Đó là do dòng chảy tinh thần hỗn loạn dày đặc như lưỡi dao gió sắc bén cắt
qua người cô. Nỗi đau này hệt như khổ hình lăng trì thời xưa, đủ khiến một người
phát điên, nhưng Hạ Trùng lại nghiến răng chịu đựng.
Dưới nỗi thống khổ có thể làm người ta phát điên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô
chẳng để lộ chút biểu cảm gì, đôi môi đầy đặn mím chặt, căng thẳng cả lên,
nhưng trong mắt lại để lộ ý cười điên cuồng. Cô đón lấy vô số dòng chảy tinh thần
hỗn loạn, bước từng bước một đi ngược dòng chảy, sau đó vươn tay lôi khẩu súng
quay nhiều nòng sau lưng xuống, cầm chặt nó bằng hai tay, giơ thẳng lên trời.
"Răng rắc..."
Nòng súng bắt đầu chuyển động, họng súng phun ra ngọn lửa xanh lam, vô số
viên đạn quét ngang không tru ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.