Lục Tân và Hạ Trùng thuận theo khe hở giữa những khúc xương chui xuống mặt
đất, trước mắt lập tức xuất hiện từng cảnh tượng đỏ thẩm.
Thoạt nhìn nơi này giống như một khung xương của con quái vật khổng lồ,
đang chống đỡ và tạo ra một không gian rộng lớn âm trầm ở một thế giới ngầm
tĩnh mịch không biết tên.
Cao ốc Hỏa Chủng, chỉ tính phần trên đất thì đã cao tới trăm tầng.
Không ngờ dưới đất lại còn sâu đến thế này...
Chỉ dựa vào mỗi kiến trúc này thôi thì cũng đủ để người ta sợ hãi và thán
phục về nội tình và thực lực của Hỏa Chủng.
Hai người họ nhanh chóng lần theo từng tầng leo xuống dưới, cuối cùng cũng
tìm được một cánh cửa hoàn chỉnh.
Hạ Trùng nghiêng tai lắng nghe, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng.
Sau đó, cô cẩn thận từng chút một, kéo cửa ra một cách nhẹ nhàng, như là sợ
bị người nào đó nghe thấy.
Nhưng căn phòng sau cánh cửa vẫn là một căn phòng chật hẹp vắng vẻ.
Chỉ là sau khi vừa tiến vào, Hạ Trùng lập tức nhìn Lục Tân rồi làm động tác
im lặng rồi dùng mắt liếc liếc bên cạnh.
Lục Tân hiểu ý, phát hiện thì ra bên cạnh bọn có có một vách tường làm bằng
thuỷ tinh mờ.
Có thể thấy ở chỗ khác bên tường có ánh sáng nhu hòa, còn có mấy cái bóng
thật dài in dấu trên pha lê.
Căn phòng cách vách có người.
Thế là hắn học theo dáng vẻ của Hạ Trùng, lặng lẽ tới gần vách tường rồi
dán tai vào.
"Gì gọi là vấn đề đã được giải quyết?"
Ngay lập tức, họ nghe được có người đang nén giận quát:
"Cửa địa ngục sắp mở rồi, nghi thức lấy lòng thần minh của chúng ta
cũng đã đi tới điểm mấu chốt. Nhưng ngay cả một con chuột lén lút chui vào
thành phố Hỏa Chủng cũng chưa bắt được, đó chính là kẻ có thể chèo chống gần mười
phút trước mặt của quân đoàn Địa Ngục, đồng thời có thể biến mất một cách kỳ lạ
trước mặt chúng ta đấy...
"Nếu kẻ điên cuồng và đáng sợ này vẫn còn ở trong thành phố Hỏa Chủng,
thì sao chúng ta có thể yên tâm tiến hành công tác chuẩn bị cuối cùng?"
"Chuyện này hình như cũng đâu thể trách ta được?"
Người trả lời là một kẻ có thanh âm lễ độ và tỉnh táo, chỉ nghe người này
cười nói:
"Nếu như các ngươi chịu nghe theo ý kiến của ta, chịu tung ra đạn đạo
plasma hệ liệt Địa Ngục Tán vào lúc hắn đang giằng co với quân đoàn Địa Ngục
thì vấn đề này đã có thể giải quyết"
"Chuyện đấy..."
Có người nhịn không được cất cao giọng quát:
"Nhưng nó sẽ làm liên lụy tới tính mạng của hàng ngàn, thậm chí là
hàng vạn người dân!"
"Thì tính sao?"
Thanh âm lễ độ kia lại nói:
"Đây chính là vấn đề của ngươi, và rất nhiều người khác trong nội bộ Hỏa
Chủng."
"Các ngươi có đầy đủ học thức và nhận biết, nhưng vẫn không thể thoát
khỏi những quan niệm đã trói buộc các ngươi từ lâu."
"Các ngươi muốn rèn đúc địa ngục, nhưng vẫn không thể bỏ xuống được
người sống."
"Đã có người chỉ rõ cho các ngươi mục tiêu cao thượng, nhưng các ngươi
vẫn không thể bỏ được những đồng xu ti tiện trên nền đất."
Người này lại nói, lúc này có thể nghe rõ sự mỉa mai trong giọng của hắn:
"Đây chính là thứ mà các ngươi gọi là lòng thương người, nhưng các
ngươi nói xem, lòng thương người rốt cuộc là gì?"
"Đó chính là ảo giác được khắc sâu vào gen của mỗi người. Thời nguyên thủy,
vì tổ tiên của nhân loại là vượn người cần cảm giác an toàn mà quần cư đem lại,
cho nên mới xuất hiện loại ảo giác này. Nó cũng chính là nền tảng mà đại dương
tiềm thức tập thể ban đầu được kết nối và xây dựng. Nhưng nếu chúng ta muốn trở
thành một tùy tùng chân chính của thần, thì nhất định phải vứt bỏ những thứ nhược
điểm đã tồn tại từ lâu này."
"Chúng ta phải thấu hiểu thế giới này, thậm chí là bản chất và sự thật
của những sinh vật được gọi là nhân loại."
"ý chỉ của thần, là duy nhất"
"Chúng ta là những kẻ chấp hành, chúng ta phải làm tốt những nội dung
trong khế ước với thần, để có thể chế tạo và mở ra địa ngục.
"Thứ ảo giác được khắc trong gen kia kh ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.