Vị chỉ huy kia thấy chiếc xe trực tiếp xông tới đây, trong lòng bỗng có cảm
giác giận dữ vì bị xem thường, hắn tức giận kêu to:
"Dám trực tiếp lao tới? Đây là khinh thường chúng ta!"
"Không được trốn, xông lên cho ta!"
"Cái quái gì?"
Mà ở chung quanh, đám nhân viên vũ trang vốn một lòng một dạ vâng theo mệnh
lệnh của chỉ huy, bóp cò nổ súng với chiếc xe kia, giờ đây không hiểu sao lại cảm
thấy vô cùng chán ghét mệnh lệnh của chỉ huy, tâm lý lập tức mất thăng bằng,
hình như cảm giác đã bị ai đó làm cho biến dạng:
Tên khốn kiếp kia, ngày thường thì chơi vợ của ta, giờ còn định ra lệnh cho
ta hy sinh mạng sống chặn xe hả?
Sau đó, họ chẳng nói chẳng rằng, lập tức quay đầu chĩa súng về phía chỉ
huy:
"Mẹ kiếp, sao ngươi không tự mình xông lên đi?"
Bên ngoài, có người bỗng ném súng đi, che lại tai nghe rồi hét lớn:
"Sao lại nổ súng? Các ngươi thật quá tàn nhẫn."
Có người lập tức vung quyền đấm người bên cạnh một cú:
"Hồi trưa dám cướp thịt kho tàu của ta hả, ngươi tưởng ta quên rồi
sao?" Bên cạnh lại có người vừa khóc vừa nói:
"Các ngươi đừng đánh nhau, ta yêu các ngươi lâu như vậy, các ngươi
không hề phát hiện ra ư?"
Sự hỗn loạn tựa như mồi lửa, bất thình lình thiêu đốt cả thùng thuốc nổ.
Hàng súng trước mặt lập tức đánh mất khí thế nghìn đạn cùng bay, trái lại tập
thể cùng tắt lửa.
Mấy ống phóng tên lửa đang giương cao, chĩa về phía quái thú sắt thép cũng
rơi hết xuống đất, phát ra tiếng kêu leng keng.
Từng nhân viên vũ trang bắt đầu để lộ cái tôi của mình, có yếu đuối, có
kích động, có nóng giận, đủ loại tính cách đa dạng vô cùng.
Người một nhà đánh thành một đoàn, không còn ai quan tâm tới chiếc xe đang
lao đến trước mặt nữa.
Còn Nhãn Kính Cẩu lại thừa dịp bên kia rối loạn trận địa, nhào tới ngậm lấy
cọc tiêu trên đất quẳng đi, dọn dẹp chướng ngại vật đang cản đường.
Ngay sau đó, quái thú sắt thép đụng mạnh vào boongke được tạo thành từ vô số
bao cát, Roẹt, hạt cát văng tung tóe khắp nơi.
Giữa một mảnh tiếng thét chói tai và gào rú, chiếc xe cứ thế lao về phía
trước, để lại một hàng khói trắng lượn lờ...
"Gâu gâu... ' Nhãn Kính Cầu nhảy vào trong xe, ngồi chồm hổm ở ghế phó
lái, vui sướng liếm tay Lục Tân.
Sau đó nó sủa lớn vài tiếng với đám vật phẩm ký sinh, hệt như đang ra oai.
"Làm tốt lắm..."
Lục Tân vừa vững vàng lái xe, vừa nhìn mấy món vật phẩm ký sinh trước mặt,
hỏi:
"Học được chưa?"
Vài m� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.