Lục Tân lập tức cảm thấy đầu óc thông thoáng.
Đúng là có sao nói vậy, hắn càng nghe càng cảm thấy lời trưởng thôn nói rất
có đạo lý.
Dù sao thì người ta ngay cả sống cũng sống không nổi rồi, cướp một chút, dọa
một chút cũng đâu có gì quá đáng?
Hơn nữa trong lúc cướp bóc và dọa dẫm còn biết để lại một điểm giới hạn,
đám người này đúng thật là người biết giữ quy tắc...
Cảm giác như không cẩn thận nghe được một triết lý thâm sâu gì đấy, thế là
một người bình thường không thích nói chuyện như Lục Tân cũng từ từ mở máy hát.
Hai người ngươi một lời, ta một câu, tán gẫu vô cùng vui vẻ, rất nhanh đã trở
thành bạn thân của nhau.
Trưởng thôn không chỉ tỉ mỉ nói tình hình và quy tắc ở nơi này cho Lục Tân,
mà còn tận tâm chỉ đường tới chỗ người đại diện cho hắn.
Vì sự nhiệt tình này, cho nên trước khi Lục Tân đi, đã đưa cho trưởng thôn
thêm năm mươi đồng nữa.
Trước khi Lục Tân đi, có rất nhiều người trong thôn nhiệt tình chạy ra,
thân thiện vẫy vẫy tay tiến hắn ra thôn.
Dù sao những cái hố này đều là do họ đào, cho nên biết rất rõ cái nào nằm ở
đâu.
Đến lúc chia tay, họ còn vô cùng thân thiết căn dặn Lục Tân:
"Khách nhân, ngươi phải nhớ, khi tới chỗ của người đại diện thì nhất định
phải làm theo quy tắc. Chuyện không nên nói thì đừng nói, không nên làm thì đừng
làm, chút đặc sản của ngươi đối với người ta có thể chẳng là gì cả. Chúng ta đều
là người đàng hoàng, tuyệt đối đừng chạy tới chỗ người ta tỏ ra thông minh gì
đó, người tuân theo quy củ mới có thể sống lâu được."
"Được rồi, ngươi yên tâm, trở về đi!" Lục Tân cườ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.