Chậc chậc, không nghĩ tới sẽ có một ngày, mình trở thành người chỉ tùy tiện
làm chút chuyện thì đã có một ngàn vạn vào tay.
Nhưng điều đau khổ là, số tiền thiếu còn rất nhiều...
Lần trước, khi mình giúp đám người phó tổng Tiếu xử lý mấy sự kiện thần bí,
thì số tiền nhận được cũng cỡ sáu mươi vạn, đương nhiên là đã tính luôn phần Tiểu
Mạnh còn thiếu.
Búp Bê cũng cho mình mượn ba trăm vạn, trong một đêm khuya thanh vắng nọ,
cô ấy đã cầm theo cái túi lớn đưa tới...
Cũng may là khi mình lén lút hỏi cô ấy có ai biết số tiền này là cho mình
mượn không thì cô ấy nói không, nếu không thì chẳng phải sẽ mất mặt chết.
Nhưng vẫn còn chưa đủ!
Cho dù mình có đem bán hết mấy chiếc việt dã cũng không đủ.
Thậm chí có thể nói rằng, còn thiếu gần một nửa...
Tuy Hàn Băng nói không cần gấp, nhưng Lục Tân cảm thấy vẫn nên gom nhanh để
trả thì sẽ tốt hơn.
Ngoài ra, Hàn Băng còn từng ám chỉ nếu như mình thật sự thiếu tiền quá thì
có thể qua cô ấy để hỏi mượn. Nhưng mà nói thật, Lục Tân là một người thích tự
phấn đấu, cho nên hắn biết, loại người thoạt nhìn rất bình thường, nhưng rất biết
đòi tiền như Hàn Băng tuyệt đối không phải là một chủ nợ tốt...
Rốt cuộc thì mình cần phải làm việc gì mới có thể kiếm năm trăm vạn trong một
lần đây...
Cũng vào lúc đó, sau khi tiễn đi Lục Tân, một số người đặc thù trong đội
thi công vừa làm việc vừa to gan định ra một kế hoạch thu thập tin tức ở mấy
vị trí quan trọng trong tòa nhà cũ. Lúc bắt đầu công việc, người nào người
nấy đều căng thẳng tới mức đổ mồ hôi lạnh ướt cả người, cảm giác như mình đang
khiêu vũ trên hố bom vậy. Nhưng cả đám người vẫn khích lệ nhau rằng:
"Không sao đâu, không có gì hết, Đan Binh tiên sinh cũng đâu có công
khai từ chối việc chúng ta từ chối chúng ta tra xét đâu"
"Mặt khác, tuy rằng việc này có chút mạo hiểm..."
"Nhưng xem ý của giáo sư Bạch thì chỉ cần chúng ta có thể phát hiện được
bí mật của tòa nhà này, nội tiền thưởng thôi thì cũng đã lên tới mấy trăm vạn..."
"Vì vậy sau khi làm xong thì có trực tiếp về hưu rồi..."
Vì phải đối mặt với một món nợ khổng lồ, Lục Tân ngay cả tâm trạng đi làm
cũng không có, chỉ một lòng muốn kiếm thêm tiền.
Ngay cả động lực để tới công ty cũng không có.
Thân là một kẻ đang gánh một món nợ kếch xù lên tới mấy trăm vạn, hắn làm
gì mà còn tâm trạng quan tâm tới mấy đồng lương ít ôi trong công ty?
Tâm trạng của một con người quả nhiên là có tỉ lệ thuận với số nợ đang gánh
trên vai...
Chỉ là, năm trăm vạn là một con số rất lớn, trong một thời gian ngắn, Lục
Tân thật sự không thể nào gom góp đủ.
Số tiền này lớn tới mức nào?
Chỉ cần tính từ lúc mình đi làm tới nay, đã có bao nhiêu lần trong người có
được năm trăm vạn thì sẽ biết.
Ngoại trừ lần Hắc Đài Bàn tạo thần, Giáo hội Khoa học và Công nghệ tiến
đánh nữ vương của trấn nhỏ Khai Tâm và cứu giúp thành Hắc Chiểu nhận được mức
thù lao kếch sù ra thì những lần khác, cho dù động tĩnh có lớn tới mức nào thì
cũng không thể đạt tới cái giá năm trăm vạn.
Sự kiện ô nhiễm có giá năm trăm vạn, ước gì nó xuất hiện nhiều hơn một
chút...
Suy nghĩ này vừa mới sinh ra trong đầu thì đã ngay lập tức bị Lục Tân đè xuống.
Có phải dạo gần đâu áp lực kiếm tiền của mình quá lớn, cho nên lại bắt đầu
hy vọng có chuyện lớn xảy ra...
Với thế giới này mà nói, hòa bình và trật tự chẳng phải là điều quan trọng
nhất hay sao?
Tiền tài quá nhiên có thể làm người sa đọa...
. „. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, mình đã gần tập hợp đủ các vật phẩm
ký sinh rồi, nếu thật sự không được nữa thì có thể liên hệ với Thanh Cảng để
bán tin tức. Không biết trong mắt của họ, Người Giấu Trượng, một trong mười ba
dạng tinh thần thể tối thượng, đại diện cho sức mạnh tinh thần đáng giá bao
nhiêu tiền?
Nói giốn.
Sao hắn có thể bán Người Giấu Trượng được, dù hắn dám bán thì cũng chẳng có
mấy thế lực dám hạ lệnh truy nã 'thần:..
Dù sao cũng đang rảnh rỗi, thế là Lục Tân vừa tính toán số tiền trong tay vừa
đứng ở xa quan sát tiến trình của đội thi công.
Nói thật thì ban đầu, hắn vẫn còn chút lo lắng cho đội thi công giúp mình
trang hoàng nhà cửa này.
Ai biết được trong tòa nhà cũ còn ẩn giấu thứ gì hay không?
Mấy thứ này liệu có gây ra nguy hiểm hoặc thương tổn cho người của đội thi
công hay không?
Đến tận bây giờ, ngay cả Lục Tân cũng không dám đưa ra suy đoán chính thức
về vấn đề này, chỉ là hắn vẫn mơ hồ cảm thấy, trong tòa nhà này hình như vẫn
còn một ít hàng xóm.
Hơn nữa hắn có thể xác định, những 'hàng xóm' này chắc chắn không hiền lành
lương thiện như người nhà của mình...
Đương nhiên, Lục Tân cũng không ngại tìm kiếm mấy vị hàng xóm này.
Dù sao thì cũng sống chung trong một tòa nhà, nếu như họ thật sự xuất hiện,
vậy thì mình cũng sẽ không ngại mời họ chia sẻ chút chi phí sửa sang.
Chỉ là sau hai ba ngày quan sát, hắn phát hiện công việc của đội trang trí
vẫn được thực hiện liền mạch, gọn gàng và đâu ra đấy.
Họ dường như không bị ảnh hưởng bởi tòa nhà cũ, trái lại khi mình đi ngang
qua thì họ đều trở nên cảnh giác.
Đây quả thật là một chuyện kỳ lạ...
„Sao tòa nhà này lại trở nên im lặng như vậy? Chẳng lẽ mấy vị hàng xóm kia
thật sự vì phí sửa sang mà trốn hết rồi?
Có một chuyện mà Lục Tân không biết, đó chính là người của đội trang trí,
hoặc phải gọi là các nhân viên chuyên nghiệp của Bộ ngành nghiên cứu và phát
minh vũ khí đặc thù, sau khi đi hòa vào dòng người đi ngang qua những kiến trúc
quan trọng trong tòa nhà mấy lần thì đã sớm bí mật giao một phần báo cáo vào
tay của giáo sư Bạch, nội dung bên trong chính là đáp án mà họ đã liều cả mạng
mình để tìm ra.
"Rất an toàn"
Giáo sư Bạch, Tô tiên sinh, bộ trưởng Thẩm và những người cấp cao đều ngồi
lại với nhau đọc bản bá ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.