Khoảng một giây sau.
Nói đúng hơn là ngay khi hắn phát hiện sự xuất hiện đột ngột của tên nhân
viên vũ trang giữa vòng vây của đâm Ma-nơ- canh trẻ em, một suy nghĩ chợt lóe
lên trong đầu, hắn cuống quýt cúi đầu, đập vào mắt là trong vòng bảo vệ tạo
thành từ những nhân viên vũ trang, có một người đang chậm rãi xoay người lại.
Hắn quay mặt lại nhìn mình, trên môi là nụ cười lãnh đạm, giữa ngón trỏ và
ngón giữa bên trái kẹp một lá bài tây đặt trước ngực.
"Ngươi...
Lần này, tổ trưởng Long gần như hồn bay phách tán, bằng mắt thường cũng thấy
được người hắn đang run rẩy kịch liệt.
Hoa văn hình con mắt vẽ trên chiếc mặt nạ kinh kịch chớp tắt liên tục, mỗi
lần một hoa văn khác biệt sáng lên, tức là hắn đang thi triển một loại năng lực
khác nhau, mà mỗi lần sáng lên đó lại đại biểu cho một lần thi triển năng lực của
hắn.
Vài loại sức mạnh tinh thần khác biệt đồng thời xông vào cơ thể Lục Tân.
Nhưng vô ích thôi, ngay khi những năng lực này chạm tới người Lục Tân,
chúng lập tức bị cường độ tinh thần to lớn của hắn phân tán.
Nhìn từ ngoài vào thì Lục Tân hoàn toàn chẳng chịu chút ảnh hưởng nào cả.
"vụt!"
Hắn tuyệt vọng giương súng, định bắn Lục Tân; nhưng Lục Tân nhanh hơn một
bước, nhanh tay lôi khẩu súng lục màu đen trong túi ra, chĩa thẳng vào mặt hắn.
Nòng súng tối đen như mực càng khiến tổ trưởng Long thêm tuyệt vọng.
Lục Tân lại vừa chĩa súng vào hắn, vừa vươn tay, gỡ mặt nạ của hắn ra.
Dưới mặt nạ là gương mặt đây mồ hôi và tuyệt vọng của tổ trưởng Long, cứ thế
ngơ ngác nhìn hắn.
Gương mặt này tính ra khá đẹp trai đấy.
Lục Tân ra sức vung tay vung chân, hung hăng đấm một cú vào mặt hắn.
Máu mũi lập tức phun ra, nhất thời che kín nửa gương mặt của hắn.
Vầy thuận mắt hơn nhiều.
Cùng lúc đó, điếu thuốc trên miệng đã chạy tới cuối.
Lục Tân nhẹ nhàng thả điếu thuốc xuống đất, dùng mũi chân đập tắt, sau đó hỏi:
"Bây giờ có thể ngoan ngoãn nói lý được chưa?"
Tổ trưởng Long bị một quyền đấm cho lảo đảo, lùi về sau vài bước, cuối cùng
ngã ngồi xuống đất. Hắn đau đớn che mặt, qua hồi lâu vẫn chưa dám ngẩng đầu
lên.
Đám nhân viên vũ trang xung quanh lúc này mới thình lình phản ứng lại, vội
xoay người chĩa súng vào Lục Tân.
Hơn mười họng súng tự động ngắm thẳng vào một người ở cự ly gần, nhưng người
sợ hãi lại không phải người bị nhắm vào.
Những chiến sĩ vũ trang đó nhìn chằm chằm vào Lục Tân đáng cúi đầu nghiền
nát điếu thuốc, ngón tay đặt trên cò súng trắng toát cả ra. Họ chẳng xa lạ gì với
dị biến giả, nên khi chứng kiến trận chiến giữa Lục Tân và thanh niên mặc đường
trang, trên mặt họ không có gì gọi là tò mò hay kinh ngạc, cảm xúc duy nhất lúc
đó chỉ có sợ hãi, sợ hãi vì sự chênh lệch giữa hai bên quá lớn, sợ hãi vì không
thể tự mình nắm giữ số mạng trong tay nữa.
Tới tận lúc này mà họ vẫn chưa nghĩ thông, rốt cuộc cục diện kinh khủng và
tuyệt vọng này đã được hình thành như thế nào vậy?
"Nếu ta là các ngươi, ta sẽ không nổ súng."
Sau khi nghiền nát mẩu thuốc lá, Lục Tân quét mắt nhìn sang họ, nhỏ giọng
khuyên bảo:
"Chết người không phải chuyện gì hay ho đâu."
"Nếu các ngươi chết đi, có lẽ sẽ chẳng thấy vui sướng gì. Mà nếu ta ra
tay giết người, ta cũng không cảm thấy sung sướng..."
"Do vậy, tại sao chúng ta không buông súng xuống, bình tĩnh thong thả
nói chuyện với nhau?"
Nghe thấy giọng điệu thong dong, thậm chí có chút thành khẩn của Lục Tân,
đám nhân viên vũ trang xung quanh như bị nhấn chìm trong tuyệt vọng.
Một người mạnh hơn mình rất rất nhiều đang đứng đó nói đạo lý nói mình, thật
là đáng sợ...
Chung quanh có nhiều người chết như vậy, đều do nghe hắn giảng đạo lý mà
thành đó, được không?
Trong lúc tên thanh niên mặc đường trang che mặt nghĩ về cuộc đời, đám nhân
viên vũ trang xung quanh thì run rẩy trong lòng, Lục Tân lại cúi đầu nhìn chằm
chằm vào cái mặt nạ kinh kịch.
Trông nó tựa như một vật sống, đang thò một cọng râu bán t ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.