"Thu phí bảo kê, đi trên đường giả vờ bị người khác đụng phải, lừa gạt, tống tiền, giả làm ăn mày cụt chân để lừa tiền người khác...

Lục Tân cố gắng nghĩ cách cho hắn:

"Những nghề này cũng rất có tiền đồ đó..."

Ngân Mao lau đôi mắt đẫm lệ, nhìn Lục Tân:

"Ta cảm thấy mấy nghề ngươi nói có hơi mất mặt..."

"Làm nghiệp lớn thì sợ gì mất mặt?"

Lục Tân nhìn hắn bằng ánh mắt bất lực:

"Nghề nghiệp không phân cao thấp, quan trọng là ngươi tìm được cái nghề phù hợp với bản thân"

Nói xong, hắn chỉ tay vào đĩa mì đậu hũ xào thịt và chai bia mặn trên bàn:

"Ngươi xem, mai mốt ngươi đẩy mạnh tiêu thụ thứ này cũng khá hơn là đẩy mạnh thứ kia nhiều, đây cũng là đặc sắc của thành phố Hắc Chiểu, những chỗ khác không hề có, tiềm năng thị trường rất lớn đó thôi..."

"Cái này... thật sự được sao?"

Ngân Mao nhất thời trợn trừng hai mắt.

Lục Tân dịu dàng cổ vũ hắn:

"Người khác thì chưa chắc, nhưng ta cảm thấy ngươi nhất định làm được, dù sao ngươi có ước mơ muốn vươn lên phía trước ma.

Ánh mắt Lục Tân rất thành khẩn, cũng ẩn chứa sức mạnh ấm áp to lớn.

Ngân Mao bị mấy lời động viên của Lục Tân đả động, ra sức siết chặt tay:

"Ngươi nói đúng."

"Sự nghiệp có tính khiêu chiến thì mới có cảm giác thành tựu, không phải sao?"

Đôi mắt Ngân Mao dần dần sáng lên.

Đó là dáng vẻ của một người đang hừng hực nhiệt huyết.

Một hơi uống cạn chai bia mặn, hắn lập chí phải đưa mì đậu hũ xào thịt vươn ra toàn thế giới.

Ngươi xem, chỉ như vậy là đã giúp được một người.

Những người đàn ông có khát vọng nói chuyện với nhau luôn luôn thẳng thắn như vậy đó.

Sau khi trải qua một cuộc tâm sự từ tận đáy lòng với Lục Tân và từ những điều bản thân trải qua khích lệ, Ngân Mao dần dần thoát ra được cảm giác suy sụp khi sự nghiệp hoàn toàn sụp đổ, thậm chí hắn bắt đầu nghĩ cách xem nên làm như thế nào để khiến người trên toàn thế giới ăn chao và bia mặn của thành phố Hắc Chiểu. Đương nhiên chuyện này vô cùng khó khăn, ví dụ như số tiền trên người hắn hiện giờ chỉ đủ để mua hai phần chao...

Vừa nhắc tới tiền thì Lục Tân đã trở về bàn.

Dù sao điều quan trọng nhất khi khích lệ là giúp đỡi phương bùng lên ý chí chiến đấu, những vấn đề khác không liên quan.

Lúc trở về bàn của mình, Lục Tân phát hiện ra Quần gia và Rắn Đỏ không thấy đâu nữa.

Hàn Băng nói nhỏ, giải thích cho Lục Tân:

"Chúng ta cũng nên rời đi rồi, Rắn Đỏ không thể một mực dùng năng lực của mình để ảnh hưởng tới Quần gia nữa. Giống như trước đây, chỉ cần cô ấy âm thầm rời đi, dần dần những người bị cô ấy ảnh hưởng sẽ tỉnh lại. Nhưng tình hình lần này thì khác, bản thân Quần gia trải qua nỗi đau thống thiết khi mất người thân, Rắn Đỏ là nơi ký thác tình cảm duy nhất của ông ta, nếu như tỉnh lại, e rằng Quần gia sẽ sụp đổ."

Lục Tân nghe xong, tỏ vẻ lo lắng:

"Vậy Rắn Đỏ định làm gì?" "Ta đã thảo luận với Rắn Đỏ rồi"

Hàn Băng đáp:

"Cô ấy quyết định trước khi giải trừ ảnh hưởng sẽ tiến hành ám chỉ cho ông ta, để ông ta ý thức được sơ hở trong quan hệ giữa hai người, như vậy chính Quần gia sẽ nảy sinh lòng nghi ngờ bản thân, dẫn đến việc ông ta rơi vào trạng thái hỗn loạn. Có lẽ khi lý trí và t

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play