"Chờ thêm chút nữa đi..."
Một lúc lâu sau điện thoại lại vang lên giọng nói:
"Bây giờ không phải chúng ta không có con bài mấu chốt, huống hồ gì
ngươi cũng biết, ngươi không phải dị biến giả mạnh nhất trong gia tộc. Quan trọng
hơn là hiện tại không chỉ có một dị biến giả của Thanh Cảng ở thành phố Hắc Chiểu
mà còn vô số người đang ôm ấp tham vọng lẩn trốn trong thành phố này."
"Ai ai cũng muốn đạt được gì đó từ thành phố Hắc Chiểu chúng ta.
"Nhưng chắc chắn sẽ không còn người thứ hai giống hắn muốn trực tiếp
diệt trừ nền móng của Hắc Chiểu"
Trong lúc Tôn tiểu thư vừa băng bó vừa gọi điện thì đồng thời cũng có rất
nhiều nghị viên của phòng hành chính thành phố Hắc Chiểu rời khỏi phòng họp, rồi
thông qua đủ loại phương thức liên lạc để nhanh chóng báo cáo tình hình vừa xảy
ra với thế giới bên ngoài. Thế là một đám người đủ cấp bậc thế lực liền rơi vào
trầm tư, sau đó họ mới lần lượt đưa ra một ý kiến thống nhất.
"Dị biến giả mạnh như vậy sao có thể là người được một lão khốn ở tầng
lớp thấp nhất trong Hắc Chiểu bồi dưỡng nên chứ?"
"Khỏi phải nghi ngờ gì, chắc chắn là có liên quan đến Thanh Cảng rồi."
"Nếu Thanh Cảng muốn chia sẻ lợi ích với Hắc Chiểu, vậy thì chúng ta đều
sẵn sàng nhường phần lớn nhất cho họ..."
"Nhưng nếu Thanh Cảng muốn hủy diệt cả thành phố vậy thì bất luận là
ai cũng sẽ đồng ý:
"Nếu họ đã hạ quyết tâm, vậy thì không thể tránh khỏi việc..."
"Trong tình huống không hoàn toàn lật mặt thì chúng ta phải đụng độ trực
diện với hắn....
"Đan Binh, ngươi...."
Lúc này trong phòng họp, Hàn Băng và Rắn Đỏ vừa nghe Lục Tân nói xong liền
kinh ngạc rồi rơi vào trầm tư.
Rắn Đỏ không hiểu ý của Lục Tân, năng lực của cô có hạn nên không thể suy
nghĩ đến những vấn đề cần vận dụng năng lực cao thế này được.
Còn Hàn Băng thì càng quan tâm thái độ của Lục Tân khi nói về vấn đề này
hơn.
Thậm chí trong lòng cô còn có một phát hiện có chút thương tâm. Trong lần
đi công tác này, cô cảm giác Lục Tân ngày càng có "chủ kiến", trong một
khoảnh khắc nào đó, thậm chí cô còn cảm giác Lục Tân hoàn toàn mất kiểm soát, rồi
lại ở trước mặt cô, trở lại thành "Đan Binh" vốn dĩ mà cô quen biết,
và hiện giờ, một Lục Tân rõ ràng rất quen thuộc lại đưa ra một vấn đề hoàn toàn
nằm ngoài dự đoán của cô.
Chẳng lẽ cô mãi mãi cũng không thể hiểu được Đan Binh ư?
Nhưng khi cô đang cố gắng suy nghĩ xem nên trả lời Lục Tân thế nào thì chỉ
thấy Lục Tân cũng đang suy nghĩ rất nghiêm túc lại đột nhiên ngẩng đầu, rồi bất
đắc dĩ nhìn thoáng qua ô cửa sổ, nén giận nói:
"Ngươi cứ đi ra đi vô làm gì đấy?"
Lần này dọa Hàn Băng và Rắn Đỏ giật cả mình.
Đối mặt với ánh mắt của họ, Lục Tân mới che miệng cười nói:
"Không có gì, sau khi ta rời khỏi phòng họp thì mấy nhân viên phòng
hành chính của Hắc Chiểu trông có vẻ rất bận rộn, một đám người chạy đi gọi điện
thoại, có người thì đoán thân phận của ta, có người đoán thái độ của Quần Gia,
có người đoán đây có phải đã thể hiện thái độ của Thanh Cảng chưa, còn có người
đưa ra thêm mấy biện pháp đối phó nữa....
Những lời này đều là do em gái nói cho hắn biết.
Con bé đang khoái chí bò tới bò lui trong tòa nhà hành chính, còn nghe lén
người khác nói chuyện nữa.
Bởi vì có quá nhiều người chạy ra nói chuyện rôm rả nên con bé cứ bò ra bò
vô "vèo vèo" làm Lục Tân hoa cả mắt..
Chuyện chả có gì mà bây giờ con bé trông cứ đang chủ động quá mức....
"Đây là việc phải làm mà."
Hàn Băng không bận tậm về việc Lục Tân đang nói chuyện một mình mà chỉ nhẹ
nhàng lắc đầu, nói:
"Chắc Đan Binh sẽ không tưởng rằng chỉ có Thanh Cảng chúng ta cùng với
toàn bộ dị biến giả đã chết của thành phố Trường Hồ đến trợ giúp thành phố Hắc
Chiểu đâu nhỉ?"
"Ta nghi ngờ có ít nhất bảy tám thế lực bị thu hút bởi sự kiện ở Hắc
Chiểu đấy."
"Có thể họ đang quan sát hoặc chờ đợi thời cơ, chẳng qua là do chúng
ta dọn dẹp nguồn ô nhiễm này quá nhanh mà thôi."
"Bây giờ thành phố Hắc Chiểu như con rồng mất đầu, đương nhiên họ sẽ
không dễ gì bỏ qua cơ hội này rồi."
"Cho nên..."
Cô bất đắc dĩ nói:
"Nếu chúng ta muốn dọn sạch ô nhiễm ở Hắc Chiểu thì nhất định họ sẽ
không bỏ qua đâu."
Trong lúc cô nói, Lục Tân cũng hơi nghiêng tai lắng nghe.
Trong mắt Hàn Băng và Rắn Đỏ, dáng vẻ của Lục Tân giống như đang nghe tiếng
gió thổi vậy.
Sau đó hắn gật đầu:
"Đúng vậy."
Nói xong, hắn ngừng suy tư và chậm rãi đứng dậy, trông có vẻ đã thoải mái
hơn nhiều.
Hàn Băng lập tức quan tâm:
"Đan Binh, ngươi định....
"Đi vào phòng họp xem xem."
Lục Tân vừa bước ra ngoài vừa nhẹ giọng giải thích:
"Nếu là chuyện nên làm, lại không trái pháp luật vậy thì cứ thử một lần
xem...."
"Với lại, hiện giờ ta cũng cảm thấy hứng thú..."
Nói xong, thậm chí hắn có nở nụ cười tươi nói:
"Họ định.... đụng độ với ta cơ à?"
Khi Lục Tân trở lại phòng họp, hắn cũng cảm giác được bầu không khí đã thay
đổi hoàn toàn.
Những người vừa nãy có mặt ở đây, hiện giờ vẫn đang ở đây, dù là cô Tôn thì
cũng hốt hoảng chạy vội về. Lúc này, cô đã đổi sang một bộ sườn xám màu đen,
trên đùi quấn một lớp vải thật dày, mặt mang thêm cặp kính râm. Cô không vội vã
giải thích, nhưng cũng không có ý định lùi bước; như những người khác, cô ngồi
yên ở chỗ cũ, lẳng lặng nhìn Lục Tân.
Quần Gia cũng giống vậy, rõ ràng có thể nói ra suy nghĩ của mình, nhưng lại
chỉ im lặng, như thể đang đợi Lục Tân nêu ý kiến.
Cái người mới nấy còn liều mạng chen miệng nói không ngừng như hắn, bây giờ
lại làm như thể chẳng gấp gáp chút nào.
"Mọi người thảo luận thế nào rồi?"
Lục Tân bước vào phòng họp, đứng bên cạnh Quần Gia, không hề có ý định ngồi
xuống, chỉ mở miệng hồi han như bình thường.
Lời nói và biểu cảm của hắn đều rất bình thường, nhưng lại khiến những người
khác lén lút liếc mắt nhìn nhau, mặt mày cứng đờ, nghiêm nghị như lâm đại địch.
Cuối cùng, một người đàn ông mặc vest đen đứng lên nói chuyện, Lục Tân nhớ rõ,
hắn là người đã giới thiệu cục diện hiện t� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.