Không thể nói chuyện này cho người khác biết được, hắn vẫn còn cần mặt mũi mà.

Đương nhiên, lâu lâu khóc một lần vẫn là các khá hữu ích để giải tỏa áp lực, dù mình là đàn ông thì cũng vậy.

Rốt cuộc, bài hát kia cũng từng nói mà...

Ta là đóa bách hợp thường ngồi trong bình khóc thầm Hình như không phải câu này, nhưng đâu có gì quan trọng đâu.

Sau khi ra cửa, điều đầu tiên hắn làm là đi tìm đám Hàn Băng, nhưng lại phát hiện mấy phòng kia đều trống không, chỉ có căn phòng được xem là phòng làm việc còn để chén mì ăn liền chưa kịp dọn. Lục Tân ném tô mì vào túi ni lông, sau đó dọn hết rác rưởi còn sót lại rồi bước ra.

Không biết vì sao nhưng bây giờ hắn có xúc động muốn làm chút chuyện gì đó.

Dọn rác chỉ là chút việc vặt vãnh, nhưng dù sao cũng là có việc để làm, đúng không?

Đợi tí nữa gặp được đâm Hàn Băng phải hỏi thử xem có chuyện gì cần hắn giúp không mới được.

Mới vừa bước tới thang máy, đập vào mắt là khung cảnh Ngân Mao đang nằm trên chiếc ghế salon trong khu nghỉ ngơi công cộng gần thang máy.

Trong lòng hắn ôm cây gậy bóng chày, lưng dựa vào sô pha, mắt nhắm lại, ngủ say khò khò.

Lục Tân nghiêng đầu nhìn một lát, sau đó nhận ra hắn chính là nhân viên nghiệp vụ có biểu hiện khá mạnh dưới trướng Quần Gia. Không ngờ hắn lại ngủ ở đây, thế là Lục Tân bèn tiến lại vỗ nhẹ hắn một cái, Ngân Mao tức khắc giật mình tỉnh lại, vung gậy bóng chày về phía mặt Lục Tân.

"Ái ui...

Lục Tân lui về sau vài bước, tránh thoát đòn tấn công bất ngờ, trong lòng lại nghĩ thầm rằng mới ngủ dậy mà cọc đến vậy sao?

"Ô, là ngươi à...

Sau khi Ngân Mao thấy rõ người trước mặt là Lục Tân, lập tức thở phào một hơi, ném gậy sang một bên, há miệng ngáp.

"Sao ngươi lại ở đây?"

Lục Tân vốn không biết trong khoảng thời gian này, công việc được sắp xếp ra sao nên khi nhìn thấy hắn ở đây, bỗng thấy có chút tò mò.

"Chờ ngươi đó."

Ngân Mao duỗi người:

"Quần Gia đã dẫn các anh em lên phố đánh người rồi. Hai ngày nay tình huống trong thành có hơi loạn, mấy người cứ thích đứng miết ở đầu đường, ầm ĩ mãi không chịu về nhà ngủ, đánh, người muốn nhân cơ hội này đi khắp nơi cướp bóc, đánh, lúc nào đi trên đường cũng thích liếc người khác, đánh tiếp... Vốn ta cũng muốn đi theo, nhưng họ lại không chịu dẫn ta theo, còn đặc biệt bảo ta ở lại chỗ này, phụ trách bảo vệ ngươi."

"Bảo vệ... Ta?"

Lục Tân ngó ngó cây gậy bóng chày của hắn một chút.

"Đúng vậy."

Ngân Mao đắc ý nói:

"Trước khi nhận nhiệm vụ xui Xèo này, chồng của cô cả còn hỏi ta có sợ chết hay không..."

"Đây là cơ hội tốt để biểu hiện trước mặt Quần Gia, sao ta có thể nói sợ được?"

"Ô, vậy đành làm phiền ngươi vậy...

Lục Tân bừng tỉnh đại ngộ, nhìn về phía hắn bằng ánh mắt tán dương, còn vỗ vỗ vai hắn mấy cái.

"Không có gì."

Ngân Mao đĩnh đạc nói:

"Họ đều xem thường ta, còn không phải là vì ta không có cơ hội ra mặt biểu hiện sao?"

"Yên tâm, chờ sau khi ta hoàn thành tốt nghiệm vụ, họ sẽ phải mở miệng gọi ta hai tiếng đại ca."

Lục Tân nghĩ tới nghề nghiệp của hắn, bỗng có xúc động muốn bóp chết hoàn toàn giấc mơ của hắn.

Nhưng mà, phải thừa nhận rằng hắn cực kỳ tích cực làm việc, điều này khiến cho Lục Tân chợt nảy sinh cảm giác đồng cảm.

Sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức, Lục Tân cũng nhận ra bản thân mình lúc này... nói thế nào đây, nhiệt tình cao ngất ngưởng!

"Họ để mấy người bạn của ta làm gì?"

Nghe thấy câu hỏi của Lục Tân, Ngân

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play