"Ào ào ào. . ."
Khi Lục Tân trốn ra khỏi ga tàu điện thì đã thấy xung quanh đang rất hỗn loạn.
Rõ ràng vừa rồi quảng trường này nhìn qua có vẻ quạnh quẽ đến mức như không có một bóng người, bây giờ vậy mà lại xuất hiện vô số xe Jeep màu đen, còn có rất nhiều người mặc quân trang, giống như là bỗng nhiên vừa chui ra từ dưới nền đất. Súng ống đầy đủ, giày chiến đấu hạng nặng, khí thế ngập trời hướng về phía quảng trường, dùng tốc độ nhanh chóng bố trí chướng ngại vật trên đường, dựng súng lên, trong khoảng thời gian ngắn đã phong tỏa hết mọi con đường.
Thậm chí còn nghe thấy loáng thoáng có tiếng đuổi theo, bắt cùng với âm thanh nổ súng, trong lòng Lục Tân không khỏi có chút giật mình, anh không dám sơ suất, đẩy nhanh tốc độ nhảy lên góc trong vách tường, trèo vào căn hộ bị vỡ cửa sổ rồi bỏ chạy thật xa.
Cũng may mắn, có lẽ không ai nghĩ đến chúng có người sẽ chạy trốn trên tường, cộng thêm tốc độ của anh rất nhanh nên cũng không dẫn đến sự chú ý của người khác.
Lục Tân dùng cả tay chân, thân thể giống như là một con nhện linh hoạt, một hơi bò ra mấy trăm mét bên ngoài, lên một tòa nhà mười mấy tầng trên cao, sau đó nhảy dựng lên rồi ngồi xổm trên mép toà cao tầng, quay đầu nhìn về phía trạm xe lửa. Anh thấy mỗi một con đường đều đen nghịt bóng người, bao gồm cả quán cà phê kia và bên trong ga tàu điện, toàn bộ khu vực này hoàn toàn bị bao vây, đến con kiến cũng không chui lọt.
Điều này không khỏi khiến anh có chút sợ hãi.
"Anh trai, anh định cảm ơn em như thế nào đây?"
Giọng nói của em gái vang lên, cô ấy đang ôm con gấu chắp vá, ngồi xổm ở cách chỗ Lục Tân không xa.
Mái tóc rối bù xõa lung tung, hai mắt hơi phát sáng, đó là biểu hiện khi cô cực kỳ thỏa mãn.
"Cảm ơn em?"
Lục Tân tinh thần chưa kịp ổn định lại, giận không có chỗ phát tiết: "Anh còn chưa đánh em đâu..."
Nhưng khi nói đến bên miệng, nghĩ đến cảnh nguy hiểm vừa rồi, anh lại nhịn không được mềm giọng xuống, nói: "Cám ơn em… "
"Anh là anh trai của em, em là em gái của anh, nói cảm ơn gì chứ?"
Em gái cười hì hì, tóc rủ xuống che khuất hơn nửa khuôn mặt cô ấy, mang theo một cảm giác đáng yêu lạ lùng.
Lục Tân đang muốn khen cô vài câu thì bỗng nhiên em gái ngẩng đầu lên, gương mặt chờ mong nói: "Hay là anh cho em đồ chơi đi!"
"Lại muốn đồ chơi à?"
Lục Tân nhìn con gấu trong ngực cô, bất đắc dĩ hỏi: "Đây không phải có rồi sao?"
"Tiểu Hùng cực kỳ đáng yêu!"
Em gái ôm chặt con gấu, nói tiếp: "Nhưng Tiểu Hùng không biết nói chuyện!"
Giọng nói của cô có vẻ hơi hưng phấn, tỉ mỉ miêu tả: "Em muốn có một thứ biết nói chuyện..."
Lục Tân nói qua loa: "Vậy anh sẽ mua cho em cái có kèm âm thanh điện tử nữa!"
"Âm thanh điện tử không thú vị… "
Nụ cười của em gái có chút quỷ dị: "Không chỉ biết nói chuyện, em còn muốn thứ đó biết kêu gào, càng thảm càng tốt..."
Lục Tân nói: "Em nghe nói đến gà kêu chưa?"
Em gái nhận được đả kích thì trầm mặc một chút, bỗng nhiên nói: "Thật nhàm chán, không chơi với anh nữa!"
"Ài, em..."
Lục Tân vừa muốn nói tiếp thì thấy em gái của anh bỗng nhiên nhảy dựng lên, bóng dáng nho nhỏ lại linh hoạt giống như mèo con, trực tiếp nhảy xuống từ trên lầu. Anh vội vàng đưa đầu nhìn. Chẳng qua là cô đang đứng trên một sợi dây điện ở bên ngoài toà nhà, xung quanh gió thổi qua lại, cô nhẹ nhàng đong đưa theo nhịp dây điện, lắc đầu với Lục Tân, cười nói: "Anh trai, anh phải cẩn thận nha, có người đang để mắt tới anh đấy. . ."
Lục Tân có chút cảnh giác: "Người nào?"
"Không nói cho anh biết đâu. . ."
Em gái cười hì hì, bò theo dây điện đến phía đối diện, nhanh chóng biến mất ở trong cửa sổ vỡ nát.
"Con nhóc này..."
Lục Tân từ trên cao nhìn xuống dưới, đầu cảm thấy hơi choáng: "Em đi rồi thì làm sao anh xuống được đây?"
. . .
. . .
Trong lòng luôn duy trì cảnh giác, Lục Tân nhảy lên toà nhà đối diện rồi trèo sang chung cư sát vách, sau đó men theo hành lang cũ nát, lần lượt đi xuống từng tầng. Trước khi xuống dưới lầu, anh lại cố ý đi vòng thêm mấy vòng nữa, rồi lại đi theo những cột điện quanh co, lúc đến nơi có mở một căn nhà hoang tàn với những bức tường gãy đổ thì đã đi tới một con phố khác ở cách đó mấy trăm mét rồi, lúc đó anh mới cẩn thận bước chân ra ngoài.
Anh cố ý chỉnh lại quần áo, hai tay đút vào trong túi quần, chuẩn bị hòa vào đám đông một cách tự nhiên.
"Lên xe đi, tôi mời anh uống cà phê!"
Nhưng chưa kịp bước ra một bước thì bất chợt nghe một âm thanh nói ra.
Lục Tân kinh hãi, lập tức xoay người lại thì thấy một cô gái đang tựa lên chiếc xe Jeep.
Đó là một người mặc âu phục giản dị với mái tóc ngắn và một cặp kính râm lớn màu nâu trên mặt. Dáng người thon gầy mà khỏe mạnh, mang theo một loại khí chất hoang dã. Dưới sự phụ trợ của khí chất này này, ngay cả giày cao gót của cô ta cũng dường như sắc bén hơn vài phần, ngay cả chiếc xe Jeep đen nhánh phía sau lưng cô ta nhìn qua cũng thấy giống một con quái thú bằng sắt, dũng mãnh và hung hãn.
Uống cà phê sao?
Trong lòng Lục Tân càng kinh hãi, lập tức nhớ lại những lời em gái vừa mới nói. Anh đã hai mươi ba tuổi rồi nhưng chưa từng có cô gái nào thích anh, đặc biệt là cô gái trước mắt này, tất nhiên sẽ không đời nào thích kiểu người như anh. Vậy nên cô ta là thành viên trong những người lúc nãy bao vây ga tàu điện đó à? Có lẽ cô ta sớm đã để mắt đến anh rồi? Nhưng mà hẹn anh uống cà phê thì không giống kiểu có địch ý...
Mặc dù bất ngờ được một người phụ nữ như thế này hẹn uống cà phê, nhìn kiểu gì cũng thấy không bình thường nhưng Lục Tân lại không dám từ chối.
Thế nên anh nhỏ giọng hỏi: "Có thể đổi cái khác được không? Bây giờ tôi không muốn uống cà phê!"
Cô gái tóc ngắn dường như có chút ngoài ý muốn với sự bình tĩnh của Lục Tân, nhưng mà cô ta cũng khá bình tĩnh, dạng người như thế này, cô ta cũng đã thấy nhiều.
Nhớ tới chuyện lúc nãy Lục Tân trải qua, cô ta mỉm cười: "Vậy cũng được, chúng ta đến quán bar đi!"
Nói xong, cô ta rất tự nhiên mở cửa xe cho Lục Tân.
Lục Tân thành thật ngồi ở bên ghế lái phụ. Mặc dù anh đã lớn như vậy, cũng chưa ngồi xe mấy lần nhưng cũng không nhìn hay sờ lung tung đồ trên xe, chỉ đàng hoàng nghiêm chỉnh ngồi trên ghế, thậm chí còn không nhìn cô gái đang điều khiển xe.
Cô gái kia cũng không vội nói chuyện mà chỉ chuyên tâm lái xe.
Bọn họ chạy được khoảng hai mươi phút thì xe đã lái vào một con đường thưa thớt người đi. Cô gái đỗ xe rồi dẫn Lục Tân đi qua một đoạn đường hầm tối tăm âm u, đi tới một cái cửa có lưới sắt đặt ở phía trước cổng quán bar.
Quán bar vẫn chưa bắt đầu kinh doanh, âm u mà yên tĩnh.
Sau khi người phục vụ với vẻ mặt buồn ngủ mở cửa cho bọn họ thì cũng không hỏi một câu nào, đặt một chai rượu và hai chiếc cốc lên bàn rồi quay về chỗ ngủ bù. Trong một quán bar to lớn như vậy bây giờ thì ngoài Lục Tân và người phụ nữ này, hoàn toàn trống rỗng.
"Tôi tên là Trần Tinh, tôi không có ác ý gì với anh, nhưng tôi cũng thừa nhận, chuyện hôm nay của anh là do tôi sắp xếp!"
Cô gái tóc ngắn thẳng thắn nói, đặt một tờ giấy chứng nhận trước mặt Lục Tân. Lục Tân nhìn thoáng qua, cô ta đến từ thành phố Thanh Thành, là cán bộ cao cấp của phòng Thanh tra của Thanh Thành. Lúc này, anh không khỏi ngẩng đầu nhìn cô ta một cái. Người dân của thành phố chính vốn không phải là người mà dân thành phố vệ tinh có thể tưởng tượng đến, nhất là khi thân phận của cô ta lại cao như vậy, nên chuyện tới mời anh đi uống rượu càng kỳ quái hơn.
Nghĩ đến chuyện giám đốc đột nhiên đưa tài liệu cho anh một cách khó hiểu rồi đến chuyện gặp phải quái vật trong quán cà phê, Lục Tân đã hiểu ra tất cả những thứ này không thích hợp. Bỗng nhiên bị người khác sắp xếp gặp phải những chuyện kinh khủng như thế thì đều khiến người khác rất tức giận, nhưng Lục Tân thấy được chỗ quần áo bên hông của cô gái kia hơi nổi lên, biết đó là súng nên anh vẫn cúi đầu cụp mắt hỏi: "Tại sao?"
"Tôi làm theo thông lệ nên trước tiên cần giải thích cho anh một chút!"
Trần Tinh không nhiều lời về vấn đề này, cô ta cắn nắp chai, rót ra hai cốc rượu.
"Tôi thuộc bộ phận giải quyết các vấn đề bất thường, chuyên quản lý ô nhiễm trong thành cao!"
Lục Tân chớp chớp mắt, hiển nhiên không thể phản ứng lại kịp những lời này.
Trần Tinh đẩy một cốc rượu lại trước mặt Lục Tân, nói: "Anh có thể định nghĩa những người như chúng tôi là: Chính phủ."
"Sau sự kiện mặt trăng máu sáng lên, các thành chính lớn và thành phố vệ tinh đã xây dựng lại. Đối với những người điên ở ngoài thành kia thì sẽ bị xử lý và diệt sạch, đoàn kỵ sĩ hoang dã và giáo phái tinh thần cùng với việc xây dựng tường cao và tu bổ thông thường đều do người của chúng tôi xử lý!"
"Và bây giờ chúng tôi chủ yếu phải giải quyết chính là sự kiện ô nhiễm của thành chính và năm thành phố vệ tinh!"
"Sự kiện bất thường?"
Lục Tân ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô ta.
"Đúng, chính là những chuyện quỷ dị xảy ra và nó vượt qua sự lý giải của con người, giống như tình huống mà anh đã gặp trong quán cà phê lúc nãy!"
Trần Tinh nhẹ gật đầu, lấy ra một phần văn kiện rồi đẩy đến trước mặt Lục Tân, nói: "Anh có thể xem qua một chút!"
Lục Tân thấy hai chữ "Cơ mật" trên mặt ngoài của tập tài liệu.
Anh từ từ mở ra, ngay tại tờ thứ nhất đã thấy được từng hàng chữ in cùng với rất nhiều số liệu.
Số hiệu mục tiêu: Nguồn ô nhiễm đặc biệt cấp D —— 036
Mức độ mục tiêu: Cấp một
Mức độ lây nhiễm: Cấp thấp (lây nhiễm qua tiếp xúc/ tỷ lệ lây nhiễm 90%/ tỷ lệ lây nhiễm sâu 70%)
Tiềm năng phát triển: Cao cấp
Mức độ nguy hiểm: Cấp thấp
Đặc điểm mục tiêu: Mục tiêu là quái vật tinh thần cấp một, có thể truyền nhiễm cho bất kì sinh vật sống nào tiếp xúc gần. Không có năng lực truyền nhiễm trong không khí. Có thể áp dụng phương pháp tiêu diệt ký sinh trùng của quái vật tinh thần để giết chết nó. Ký sinh trùng vẫn thuộc phạm trù con người nên có thể bị tổn thương bởi các tác động vật lý. Theo quan sát hiện tại, bản thể truyền nhiễm cũng không có trí lực cao, sẽ chỉ lặp lại những chuyện trước khi bị lây bệnh và giao tiếp đơn giản.
Phương pháp thanh trừ đặc biệt: Không
. . .
. . .
Trong lúc Lục Tân xem những tài liệu kia, Trần Tinh chậm rãi châm một điếu thuốc.
Cô ta chậm rãi nói: "Sự kiện mặt trăng máu đã biến hơn 70% số người trên thế giới này thành những kẻ mất trí. Những người còn sống sót chỉ có thể sống trong thành phố chính và thành phố vệ tinh được bảo vệ bởi những bức tường cao. Nhưng trên thực tế, coi như là may mắn còn sống sót thì cũng chưa chắc đã là người bình thường, đồng thời cũng có rất nhiều người sinh ra dị biến tinh thần, bọn họ sẽ gây ảnh hưởng lên người khác hay chuyện gì đó xung quanh!"
"Tình huống như vậy, chúng tôi gọi là ô nhiễm!"
"Ô nhiễm?"
Lục Tân nghe từ ban đầu thì quen thuộc bây giờ bất chợt thấy thật xa lạ, ngẩng đầu lên.
Sau sự kiện mặt trăng máu, do sự sụp đổ của nền văn minh, sự phá vỡ trật tự, sự tàn phá của vô số nhà máy hóa chất, nhà máy điện, rò rỉ chất thải,... đã khiến cho thế giới này, nhất là ở phía bên ngoài tường thành cao ngất kia, khắp nơi đều là dấu vết của ô nhiễm. Cho dù qua ba mươi năm thì môi trường ở rất nhiều nơi vẫn không thể cải thiện, cư dân của những thành phố trong tường cao dĩ nhiên không lạ lẫm gì với ô nhiễm, nhưng từ ô nhiễm mà người phụ nữ này nói ra hình như không có giống lắm.
"Không sai, chính là ô nhiễm!"
Trần Tinh gật đầu, lặp lại một lần, nói: "Giống như một nguồn ô nhiễm theo nghĩa thông thường, nó sẽ phóng xạ ra rồi gây ảnh hưởng đến người xung quanh, khiến bọn họ cũng xuất hiện những triệu chứng giống nhau, tựa như ôn dịch vậy, chỉ là loại ô nhiễm này càng thần bí và đáng sợ hơn!"
"Quán cà phê hôm nay mà anh bước vào chính là một trong số đó. Trước hôm nay, nó đã gây ô nhiễm cho năm mươi hai người!"
". . ."
"Nếu như. . ."
Lục Tân có chút bị con số này doạ đến, anh nỗ lực tiêu hóa những gì Trần Tinh nói, quơ tay một cái:
"Điều gì sẽ xảy ra nếu đụng phải ô nhiễm?"
"Sẽ bị nhiễm bệnh!"
Trần Tinh trả lời vô cùng đơn giản, giống như đã trả lời qua quá nhiều lần, có vẻ hơi máy móc:
"Nếu nhiễm bình thường sẽ khiến cho thân thể bị nhiễm bệnh thì ô nhiễm tinh thần chính là khiến tinh thần của con người bị nhiễm bệnh!"
"Hậu quả của nhiễm bệnh cũng khác nhau, có người sẽ sinh ra cảm giác áp lực mãnh liệt, sau đó không chịu nổi mà tự sát!"
"Có người sẽ đi mất lý trí, điên cuồng tấn công người xung quanh!"
"Còn có người sẽ bị mất năng lực giao tiếp với người xung quanh..."
"Cũng có người sẽ sinh ra một loại ý muốn mạnh mẽ, ý nghĩ muốn gây tổn thương cho chính mình..."
". . ."
"Đơn giản mà nói thì nguồn ô nhiễm sẽ sinh ra bệnh truyền nhiễm về tinh thần!"