Cho dù là ban ngày nhưng trong văn phòng cũng vẫn bật ánh đèn trắng nhợt.

Hết vách ngăn này đến vách ngăn khác chia hơn phân nửa khu vực văn phòng thành từng cái ô nhỏ, trong mỗi cái ô đều có một máy tính để bàn chưa kết nối internet với một cái điện thoại. Tất cả mọi người đều bận rộn đi tới đi lui, có người đang đánh chữ, có người đang gọi điện thoại, có người đang trao đổi văn kiện. Vị trí làm việc của Lục Tân ở ngay chính giữa, trên vách ngăn có treo một lá cờ thưởng nhân viên xuất sắc nhất.

Công việc bộn bề buổi sáng đều đã được xử lý xong, Lục Tân đứng dậy xoa xoa huyệt thái dương của mình.

Nán lại lâu trong môi trường thế này anh luôn cảm thấy ngột ngạt đến bực mình, chưa kể lại còn có quá nhiều thứ rườm rà cần phải giải quyết.

“Anh Tiểu Lục bây giờ có bận không?”

Một giọng nói vang lên bên cạnh Lục Tân, Lục Tân ngẩng đầu, phát hiện đó là Lữ Thành, cậu ta còn trẻ vừa mới đến văn phòng, cậu ta ăn mặc chỉnh tề, để tóc ngắn năng động, rất có khí chất của ánh nắng mặt trời, nhưng lúc này lại mang vẻ mặt đau khổ, nói: “Chủ nhiệm sắp xếp cho em chỉnh lý đống văn kiện này, nhưng em xem đi xem lại mà vẫn còn mơ hồ, sắp đến thời gian rồi, anh Tiểu Lục có thể nào... Có thể dạy em một chút không?”

“Có thể!”

Lục Tân cười đồng ý: “Bây giờ đúng lúc tôi cũng không có việc gì!”

“Cảm ơn anh Tiểu Lục, con người của anh thật là tốt!”

Gương mặt của cậu trai như ánh mặt trời đầy cảm kích, vội vàng đi tới bên cạnh bàn máy tính của Lục Tân, một người dạy, một người học.

Trong các vách ngăn chung quanh có rất nhiều ánh mắt bất mãn quăng đến, còn có một số tiếng bàn luận xôn xao được đè nén rất thấp.

“Công việc của mình đã đủ mệt mỏi rồi lại còn phải dạy người khác!”

“Công việc của tất cả mọi người đều giống nhau, không sợ dạy cho người khác rồi mình sẽ bị đá ra đi sao!”

“…”

Lục Tân giúp Lữ Thành sửa lại văn kiện dưới rất nhiều ánh mắt bất mãn, khoác khoác tay lúc đối phương cất tiếng nói lời cảm ơn.

Mặc dù ở trong phòng làm việc có bầu không khí vô cùng áp lực này, tất cả mọi người đều căng thẳng, nhưng khi làm việc Lục Tân đều có nguyên tắc của mình, có thể giúp người khác một chút thì sẽ giúp một chút, chuyện trăng máu đã khiến thế giới sinh ra thay đổi, nhưng làm người vẫn phải có phẩm cách.

“Lục Tân, anh qua đây một chút, chủ nhiệm gọi anh này!”

Có người ở đằng xa gọi một tiếng.

“Đến ngay!”

Lục Tân đặt ly café xuống, đứng dậy đi đến văn phòng chủ nhiệm, ở đây, anh trông thấy chủ nhiệm mập đến mức hai bên quai hàm đều muốn rủ xuống, có một cô gái tóc ngắn đeo kính râm ngồi trên sofa phía đối diện, trên người mặc u phục vừa vặn.

“Tiểu Lục, ở đây có một phần văn kiện, bây giờ cậu giúp tôi đưa đến quán cafe ở góc phố Thanh Giang đi!”

Chủ nhiệm không có nhiều lời, chỉ chỉ túi văn kiện trên bàn.

Đưa văn kiện phải nên do người của tổ hành chính hoặc là tổ tạp vụ chứ không đến phiên anh làm.

Nhưng Lục Tân vẫn không hề từ chối mà chỉ gật đầu nói: “Được!”

Sau đó anh cầm văn kiện lên, khẽ gật đầu với chủ nhiệm cùng cô gái tóc ngắn ngồi trên ghế sofa, rồi rời đi.

Anh vừa rời khỏi phòng, chủ nhiệm lập tức đổi một khuôn mặt tươi cười, ân cần nhìn về phía cô gái tóc ngắn, nói: “Tổ trưởng Trần, chuyện cô nói đã làm xong rồi, cô yên tâm, tôi không hỏi nhiều, cũng không nghĩ nhiều, chỉ là hạng mục vừa nãy cô nói với tôi…”

“Xin hãy yên tâm, hạng mục này sẽ không cho ông đâu!”

Cô gái tóc ngắn đứng lên, nhẹ nhàng tháo kính râm xuống, giọng nói vô cùng mềm mại.

Chủ nhiệm sửng sốt một chút, còn tưởng rằng mình đã nghe lầm, sau đó, đúng lúc trông thấy con ngươi của người cô gái này.

Con ngươi của cô dường như đang xoay tròn, mơ hồ đỏ lên, dường như biến thành hai mặt trăng màu đỏ vậy.

“Đừng nên nhớ tôi đã đến, cũng đừng nhớ chuyện đã sắp xếp cho anh ta làm!”

Cô gái tóc ngắn khẽ nói, giọng nói êm dịu, sau đó cô đeo cặp kính râm lên, quay người đi ra ngoài.

Chủ nhiệm rơi vào mê mang một lát, mấy giây sau ông ta mới tỉnh lại tiếp tục làm việc giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.





Lục Tân ở trong toa hành khách của tàu cao tốc vòng quanh thành phố, cầm tay vịn, choáng váng buồn ngủ, vốn dĩ anh lên xe gần ga xuất phát vẫn còn chỗ ngồi, nhưng anh lại trông thấy một phụ nữ mang thai bước lên xe nên liền nhường vị trí đó cho cô ấy, còn mình thì đứng nửa tiếng trên xe.

Đèn trong xe hơi lấp lóe một chút, em gái ôm trong lòng chú gấu nhỏ chắp vá dọc theo đỉnh toa xe bò đến.

Cô treo ngược trước mặt Lục Tân, vụt qua vụt lại như xích đu.

Lục Tân nhìn không rời mắt, vờ như đang nhìn chăm chú vào cặp đùi xinh đẹp của cô gái mặc quần đùi xinh đẹp ở bên cạnh.

Em gái mình càng chơi càng vui vẻ hơn, đung đưa càng ngày càng mãnh liệt, trong toa xe bắt đầu xuất hiện tiếng bóp méo.

May mà đoàn xe đang chạy rất nhanh, đung đung đưa đưa, một chút tiếng bóp méo đó đã được che giấu.

“Anh ơi anh ơi, anh mau nhìn xem, cái tên mập mạp kia thật là ngốc....”

Em gái đang đùa, bỗng nhiên chỉ vào một tên mập mạp đang đứng ngủ ở cách đó không xa, còn chảy cả nước miếng, rồi cười với Lục Tân.

“Đừng nói chuyện với anh…”

Lục Tân vẫn ép buộc mình chăm chú nhìn vào cặp chân của cô gái xinh đẹp kia, trong kẽ răng phát ra một tiếng nói khó nhận ra được.

“Ở bên ngoài anh không thể nhìn em, càng không thể nói chuyện với em, sẽ bị cho là tâm thần đó…”

“Hứ, nhàm chán!”

Em gái cố ý trêu chọc Lục Tân, thấy anh không mắc mưu thì thấy có chút nhàm chán.

“Vậy tự anh cẩn thận, nơi anh đến lần này có vấn đề đó!”

Cô nói xong, còn không đợi Lục Tân hỏi tiếp đã cười khanh khách, chợt thuận theo toa xe phía trước bò đến, lúc đi ngang qua cái tên mập mạp đang đứng ngủ ấy, cô bỗng nhiên dùng tay bấm một cái lên mặt tên mập mạp, sau đó bò vào nơi xa biến mất không còn tăm hơi.

Tên mập kia đột nhiên bừng tỉnh, hét lớn: “Ai đang sờ tôi?”

Người chung quanh thấy một mét chung quanh tên mập mạp hoàn toàn không có ai, ánh mắt cổ quái.

Lục Tân cũng gia nhập vào đám người đang vây xem, ném cho tên mập một cái nhìn giống hệt như nhìn tên điên.





Lúc xuống xe, Lục Tân phát hiện nơi đây đã gần đến ngoài bức tường.

Kiến trúc xây dựng nơi này đều đã trở nên có chút cũ nát, có thể nhìn thấy bức tường thành cao hơn mười mét kia đổ bóng râm thật sâu trên kiến trúc, mặc dù trải qua ba mươi năm phần lớn những tên bệnh hoạn bập bềnh ở bên ngoài tường thành đã được xử lý, nhưng người ở trong thành vẫn không dám khinh thường, công việc quản lí thành phố quan trọng hằng năm đều là tiếp tục gia cố, tu sửa mấy bức tường thành cao lớn này.

Lúc đi đến quán café ở góc phố, anh phát hiện quang cảnh nơi đây rất âm u.

Trong những tòa lầu và nhà trệt cũ kĩ ở chung quanh gần như cũng đã trống không, không còn nhìn thấy nửa cái bóng.

Trước cửa có không ít rác rưởi, dường như là bị gió thổi tới, cũng không biết đã bao lâu không có người quét dọn qua.

Đến gần nơi này cũng không biết vì sao mà lại có một cảm giác rất đè nén.

Lục Tân vô thức không thích nơi này, nhưng đã đồng ý với chủ nhiệm, nên vẫn cầm túi văn kiện đi vào.





“Quan sát viên số mười ba đã tiến vào khu vực mục tiêu!”

Ở trên tòa nhà cao tầng cách không xa nơi đây, khoảng mười nhân viên quan sát đã bố trí đủ loại máy móc, quanh tòa lầu còn có một số súng ống đã lên nòng, chiến sĩ võ trang đầy đủ núp trong bóng tối, khẩn trương làm trở ngại hết thảy chung quanh.

Cô gái tóc ngắn kia cũng là nhân viên đang làm việc trong đó, trong tay cô đang cầm một phần văn kiện, phía trên là dòng chữ in màu đen:

“Dấu hiệu mục tiêu: Quán café ở góc phố!”

“Mục đích hành động: Kiểm tra tiềm năng và năng lực cụ thể để trở thành thầy tinh thần của quan sát viên số mười ba!”

“Nguy hiểm tiềm tàng: Quán café đã xác nhận là khu vực ô nhiễm tinh thần cấp độ một.”

Biểu hiện cụ thể là:

Người đến gần quán café sẽ không kìm được mà bị nó hấp dẫn đi vào.

Người từng bước vào quán café sẽ chết trong vòng ba đến năm ngày, nguyên nhân chết đi đa số do tự sát.

Theo phân tích, nhận được ô nhiễm trong quán café sẽ cứ thế mà sinh ra cảm xúc uất ức nghiêm trọng!

“…”

Cô buông văn kiện trong tay xuống, hỏi người bên cạnh: “Đã chuẩn bị xong chi viện dự bị chưa?”

Nhân viên công tác gật đầu, chỉ một cái về căn phòng cách vách.

Thông qua vách kính ngăn giữa hai phòng, có thể nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy hiện đại, giống con rối ngồi ở chỗ đó.





Lúc Lục Tân bước vào quán café, cũng cảm nhận được một loại cảm giác ấm áp mà náo nhiệt.

Đường đi và nhà ở bên ngoài đều trống rỗng, một mảnh quạnh quẽ.

Nhưng trong quán café này lại ngồi đầy người, thậm chí còn có một loại cảm giác người đông như mắc cửi nữa.

Trên mặt tất cả mọi người đều mang theo nụ cười, có người cúi đầu thân mật trò chuyện, có người ngồi một mình bên cửa sổ, vừa uống café vừa đọc một quyển sách, có người híp mắt, chuyên tâm hưởng thụ một chiếc bánh sandwich thơm ngon, trong tiệm cất lên một bản nhạc cũ mà thư giãn, ánh nắng từ ngoài cửa sổ rọi vào khiến cho người ta lâm vào hoảng hốt, dường như quay về cái thế giới trước biến cố mặt trăng máu kia vậy...

Lục Tân xuyên qua đám người đi tới trước quầy bar, nhẹ gật đầu với nhân viên phục vụ đeo tạp dề tinh tế ở đằng sau quầy bar.

“Có người bảo tôi đưa phần văn kiện này đến!”

Chủ nhiệm không nói cụ thể là đưa cho ai, cho nên đưa chắc là được cho quầy bar thì được rồi.

“Cảm ơn!”

Nhân viên phục vụ không hề để ý gì, chỉ là cười đền đáp, sau đó rót một ly café đẩy đến trước mặt Lục Tân.

“Đây…”

Lục Tân muốn nói rằng mình không định ở lại uống café.

Có điều mùi café này dường như rất thơm, hoàn toàn khác với café rẻ tiền mình uống trong công ty.

“Chuyến đi này vất vả rồi, đây là tôi mời anh!”

Nhân viên phục vụ kia cười, mang trên mặt một ý tốt khiến người ta cảm vô cùng dễ chịu.

Tim Lục Tân hơi chậm lại, trái lại không thể nào thốt nên lời từ chối.

Sau đó cũng vào lúc này, ánh mắt của anh hơi đờ ra.

Phía sau chiếc tạp dề tinh xảo của nhân viên phục vụ bỗng nhiên vươn ra một xúc tu thô to xấu xí, chậm rãi duỗi đến trước mặt Lục Tân, da thịt ở chóp xúc tu kia dần nứt ra, bỗng nhiên có một viên màu đen lớn bằng tiền xu thân mềm trượt vào trong café, Lục Tân cúi đầu nhìn lại, viên thân mềm kia thoạt nhìn giống như một cái trứng, lại vừa giống một con mắt, con mắt màu đen ở trong ly nhìn anh.

Trong nháy mắt, café trở nên càng thơm hơn, mỗi một giọt đều có sức hấp dẫn kinh người.

Nhân viên phục vụ cũng cười thân thiết hơn, nhẹ nhàng đẩy café đến trước mặt Lục Tân, ra hiệu anh hãy dùng.

“Không cần, cảm ơn!”

Lục Tân khách sáo từ chối, giống như là không phát hiện gì cả, quay người đi ra ngoài.

Lúc đi đến cửa, anh quay đầu nhìn lại.

Liền thấy toàn bộ người trong tiệm đều ngừng động tác của mình lại, cùng nhau ngây ra như khúc gỗ mà nhìn anh.

Anh vội vàng xoay người, thân thể trở nên cứng đờ, càng chạy càng nhanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play