“Công ty vận chuyển Bốn Phương chính là công ty giao hàng lớn nhất ở thành phố phía Bắc, nguồn thu nhập chính đến từ cước phí vận chuyển giữa các thành phố vệ tinh. Thậm chí đôi khi họ còn vận chuyển qua lại với thành phố chính, và các thành phố khác. Bà chủ của họ là một người phụ nữ họ Trần, nghe nói làm ăn rất lớn, phạm vi nghiệp vụ có mặt ở khắp các thành phố vệ tinh, đến thành phố chính họ cũng có thể kết nối!”
“Anh Lục, chúng ta nhất định… Phải tìm bọn họ sao?”
Nhưng ngoài dự đoán là khi được Lục Tân cho phép được gia nhập hạng mục này, Lữ Thành có vẻ rất cảm kích.
Anh ta biết với lý lịch của mình cho dù được con gái giám đốc ưu ái, nhưng không có bất kỳ thành tích nào thì muốn ở lại công ty vẫn là một chuyện vô cùng khó khăn. Nhất là khi anh ta có ý đồ giành công việc của Lục Tân không thành, lại còn khiến người trong công ty phản cảm. Cho nên anh ta vô cùng để bụng nhiệm vụ lần này.
Đối với cả công ty mà nói, đây cũng là một đơn hàng rất quan trọng.
Công ty bọn họ chỉ là một công ty buôn bán nhỏ, công việc chủ yếu là buôn bán qua lại giữa các thành phố vệ tinh. Nhưng nhiệm vụ được chỉ tên Lục Tân phụ trách lần này lại có liên quan đến thành phố chính. Mà có thể buôn bán với thành phố chính đó là ước mơ của công ty.
Cho nên, anh ta không chỉ nhanh chóng giúp Lục Tân chỉnh sửa tư liệu cẩn thận, hơn nữa còn quyết định đi khảo sát cùng Lục Tân ngay từ đầu.
Có điều đến khi xuất phát lại thành ba người.
Công chúa Tiểu Tình cũng đi theo, dường như cô ta lo lắng Lục Tân sẽ cố ý ngó lơ bạn trai cô ta trong lúc làm việc.
Nhưng Lục Tân cũng không ngại, dù sao công chúa Tiểu Tình cũng có xe mà.
“E là công ty vận chuyển Bốn Phương không đơn giản như vẻ bề ngoài…”
Lục Tân nghe Lữ Thành báo cáo, trong lòng thầm nghĩ tuy xã hội bây giờ đã phát hiện ra những loại lương thực hoang, và nền công nghiệp đang dần sống lại đã giúp cho vấn đề ăn uống của phần lớn người đã được giải quyết, nhưng khoảng cách đến khôi phục lại hệ thống công nghiệp vẫn rất xa.
Trong đó có một vấn đề nan giải đó là vận chuyển.
Con đường ngoài tường thành đã hư hỏng nghiêm trọng, chướng ngại vật nối nhau san sát, hơn nữa dù có giải quyết như thế nào thì cũng cách thể nào giải quyết hết những kẻ tinh thần biến dị đang lang thang ngoài tường thành, những người dân lưu lạc và đoàn kỵ sĩ dựa vào cướp bóc của cải để kiếm sống. Vì thế mà có rất nhiều mối nguy không thể nào lường trước, cho nên những người dám vận chuyển ra ngoài thành đều là những người rất hung dữ và to gan, có thủ đoạn…
Nhất là trong một phần tài liệu khác do Trần Tinh đưa cho anh, trong đó càng có nhiều chuyện bí ẩn mà bên ngoài không thể điều tra được.
Ví dụ như là người phụ nữ họ Trần này thật ra chỉ là con rối đại diện cho công ty vận chuyển Bốn Phương.
Còn ông chủ thật sự là một người xuất thân từ hoang dã, tên là Tần Nhiên.
Nhưng vì anh ta xuất thân từ hoang dã, nên dù ở trong tường thành được ba năm rồi mà vẫn chưa có thân phận chính thức, cũng không có cơ hội được đi học. Mà trước khi ở được mười năm sẽ không được phép đăng ký công ty, càng không được phép nhậm chức trong bộ phận hành chính. Cho nên anh ta mới đẩy một cô người yêu ra, mà nghiệp vụ của công ty vận chuyển Bốn Phương e rằng không chỉ là vận chuyển hàng hóa một cách minh bạch đâu!
Người xuất thân từ hoang dã tuyệt đối không đơn giản, và càng sẽ không thành thật!
…
…
“Cứ tìm bọn họ, dù sao bây giờ người dám nhận đơn hàng vận chuyển ra khỏi thành phố không nhiều lắm!”
Lục Tân không giải thích quá nhiều, với công ty của anh mà nói đây đúng là một vụ làm ăn.
Nhưng với một công việc khác của anh thì tiếp xúc với Tần Nhiên thử xem anh ta có vấn đề hay không mới là thật.
Công chúa Tiểu Tình lái xe phía trước, trợn mắt nhìn anh qua kính chiếu hậu.
Cô ta cảm thấy Lục Tân quá phô trương trước mặt bạn trai cô ta.
Nhưng hôm nay cô ta đã bị giám đốc trách mắng một hồi, bởi vậy lúc này không dám nói nhiều.
Xe nhanh chóng chạy đến trước công ty vận chuyển Bốn Phương nằm phía Bắc thành phố, chỉ thấy công ty là một khu nhà xưởng rất lớn. Phần lớn kiến trúc trong đó đã bị sụp đổ, làm nổi bật đường xi măng chỉnh tề, còn trong sân để tầng tầng lớp lớp ván sắt vừa nặng vừa dày, thậm chí còn có gai nhọn. Đến cả xe cộ cũng không ngoại lệ, tất cả đều bẩn thỉu, giống như là con quái vật dính đầy rêu xanh và bùn lầy.
Trước khi đến họ đã liên lạc trước, vừa thấy đám người Lục Tân bước xuống đã có một người trẻ tuổi cạo một nửa đầu, miệng ngậm điếu thuốc, chân mang dép lê đi đến, cánh tay anh ta gầy rộc nhưng là cái gậy, ra hiệu cho đám người Lục Tân rồi đi thẳng vào trong.
Suốt đoạn đường đi, hai bên đường luôn có ánh mắt lạnh căm căm dừng trên người họ, đánh giá họ từ đầu đến chân.
Những người người trẻ tuổi này đều mang vẻ ngoài lưu manh, bặm trợn, nhưng cũng có vài người đàn ông trông rất sắc bén.
“Các người đi vào tìm giám đốc thương lượng chút đi!”
Khi đến cửa phòng, Lục Tân cười với Lữ Thành và công chúa Tiểu Tình, nói: “Tôi ở ngoài kiểm tra xe của bọn họ!”
Lữ Thành và công chúa Tiểu Tình thấy hơi do dự, công chúa Tiểu Tình vội vàng đẩy Lữ Thành một cái, hai người bước nhanh vào trong. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Xem xe cộ mà đối phương dùng để vận chuyển hàng hóa trước khi ký hợp đồng cũng là việc đương nhiên, hơn nữa nếu Lữ Thành đã chuẩn bị xong hợp đồng cụ thể, vậy đây cũng được xem như là biểu hiện tốt trong công việc, cho nên công chúa Tiểu Tình vẫn biết phân biệt nặng nhẹ.
Chờ sau khi hai người họ đi vào, Lục Tân mới đi dạo ở bên ngoài.
Trong hồ sơ mà Trần Tinh đưa cho anh chỉ nói có bảy tám án mạng có liên quan đến công ty này, nhưng không xác định rõ đây có dính líu đến sự cố ô nhiễm tinh thần hay không. Dù sao với đám người này mà nói, có một vài tranh đấu làm ăn không thể để lộ, xảy ra án mạng cũng là việc như cơm bữa. Mà trong nội thành thì án mạng như thế này chỉ là chuyện nhỏ, nhìn từ khía cạnh nào đó thì chuyện này chẳng đáng chú ý…
Mà điều anh cần phải làm bây giờ đó là làm rõ chân tướng chuyện này.
Vì thế đầu tiên anh đi dạo quanh công ty, xem thử có gặp phải cảnh tượng kỳ quái nào như ở quán cà phê lần trước hay không.
“Người làm việc ngoài thành quả nhiên đều rất hung dữ…”
Lục Tân đi vài vòng trong công ty, cẩn thận đánh giá vài chiếc xe tải, trong lòng nghĩ thầm .
Trên những chiếc xe tải này có rất nhiều dấu vết, có vết nứt giống như bị đá đập, cũng có vết những vết dao, hơn nữa có thể thấy rõ trên lốp xe hoặc là sàn xe nào cũng có một vài vết màu đỏ sậm, anh không biết đó có phải là máu hay không.
Thật ra Lục Tân cũng không quá giỏi những việc điều thế này.
Nhưng anh cảm thấy bản thân vẫn nên cố gắng biểu hiện chuyên nghiệp một chút.
Vì thế anh cẩn thận xem xét, suy ngẫm rốt cuộc chỗ nào đáng để anh nghi ngờ.
“Này này, mấy người làm gì đó?”
“Đừng đánh người…”
“Mấy người dám đánh người, tôi phải gọi cho cảnh sát…”
“…”
Trong lúc Lục Tân cẩn thận quan sát, đột nhiên ở dãy nhà trệt được dùng làm văn phòng phía trước vang lên tiếng khóc la.
Anh vội đi qua, rồi nhìn thấy có mấy cậu trai trẻ tuổi dáng vẻ lưu manh đang bao vây Lữ Thành, vừa đá vừa mắng chửi: “Làm như có mình tụi mày làm ăn thôi à? Bọn tao chạy tới chạy lui ở ngoài, cột đầu trên thắt lưng bán mạng là để cho tụi mày ép giá sao? Dám giả vờ người làm công việc có văn hóa trước mặt ông đây, bây giờ có tin tao ném mày ra ngoài làm mồi cho đám tinh thần biến dị ngoài thành không?”
Lữ Thành ôm đầu liên tục xin tha, công chúa Tiểu Tình thì đứng ngoài la hét nhưng không dám bước lên ngăn cản.
“Xảy ra chuyện gì?”
Lục Tân bước nhanh về phía trước, kéo ba lô ra trước ngực.
Công chúa Tiểu Tình khóc lóc nói: “Chúng tôi cảm thấy bọn họ báo giá quá cao, muốn trả giá một chút, không ngờ bọn họ lại đánh người. Với lại tôi xem sổ sách của họ có quá nhiều vấn đề, không thể hợp tác với bọn họ được, nếu hợp tác với bọn họ nhất định sẽ rất phiền toái…”
Cô ta còn chưa nói xong thì có một người phụ nữ vọt đến, nắm lấy tóc cô ta bắt đầu ra sức vả miệng.
“Con đàn bà thối, mày nói ai có nhiều vấn đề hả?”
“Không phải tụi mày lằng nhằng thì tao đánh người làm chi?”
“Này, nói đi, vì sao tao đánh mày?”
Công chúa Tiểu Tình bị tát đến sưng húp cả mặt, nhưng rồi không dám nói, chỉ khóc thút thít.
Nhìn cô ta tát mạnh liên lục, bàn tay đang với vào ba lô của Lục Tân đã rút về, bước chân cũng thả chậm theo bản năng.
“Thành thật xin lỗi các vị, thật lòng xin lỗi…”
Lục Tân do dự một lúc lâu mới đi lên, rồi luôn miệng nhận sai, nói: “Sao lại đột nhiên đánh nhau vậy?”
“Đừng có ăn không nói có với tôi…”
Một người đàn ông ở trần, trên mặt có vết sẹo do dao rạch nghiêng đầu liếc Lục Tân, nói: “Anh là người dẫn đầu sao?”
“Là giám đốc Lục đã nói trong điện thoại? Được, tôi nói chuyện với anh, các người gọi điện báo chúng tôi cần dùng xe, xe tôi đã chuẩn bị xong, tài xế cũng tìm đủ cho mấy người rồi. Thế mà bây giờ đột nhiên mấy người đổi ý, đây là muốn chơi chúng tôi đấy à? Thời buổi này mọi người đều sống không dễ dàng gì. Tôi nhường một bước anh nhường một bước là cả hai có thể sống, nhưng nếu anh không chịu, thì đừng trách chúng tôi không khách sáo…”
“…”
“Đại ca nói rất đúng!”
Lục Tân cười nói: “Chúng ta vào trong thương lượng lại một chút được không?”
Với chuyện mà Lữ Thành và công chúa Tiểu Tình gặp phải, Lục Tân không cảm thấy bất ngờ.
Công ty họ là một công ty buôn bán nhỏ lẻ trong thành phố Vệ Tinh cỡ nhỏ. Nói đơn giản thì nghiệp vụ kinh doanh chủ yếu là bán những vật tư không mang tính chiến lược qua lại giữa các thành phố, vì lấy được giấy thông hành cho nên trong tay họ cũng có chút quyền nho nhỏ. Vì thế những công ty hậu cần mà bọn họ thường tiếp xúc đều nịnh bợ họ, thậm chí có đôi lúc sẽ chia cho họ một món tiền hoa hồng không nhỏ.
Mới vừa tiếp xúc, dù thế nào bọn họ cũng không ngờ rằng công ty hậu cần Bốn Phương này lại không theo lẽ thường?
Còn chưa biết nguyên nhân cụ thể bọn họ bị đánh là gì, nhưng hai bên không hợp ý nhau xảy ra đụng độ là chuyện bình thường.
“Thương lượng?”
Người đàn ông mặt sẹo cười khẩy một tiếng, nhổ bãi nước miếng xuống đất, nói: “Đều là người tiếc mạng, ai rảnh rỗi nói nhiều với anh?”
Sắc mặt Lục Tân hiện lên vẻ khó xử, nói: “Vậy mấy người muốn thế nào?”
Người đàn ông mặt sẹo nói: “Ký hợp đồng, cầm tiền làm việc, hai bên đều bớt việc!”
Lục Tân im lặng một lúc, nói: “Hợp đồng nhất định không thể ký như vậy!”
Người đàn ông mặt sẹo nghe xong, cười lạnh một tiếng: “Cậu giám đốc nhỏ này rất rắn rỏi đó…”
Lúc này, đám người ở quanh đó đã từ từ bước lên, đám người cười như không cười bao vây Lục Tân vào chính giữa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lục Tân hơi do dự, rồi đột nhiên móc súc chỉ về phía bọn họ.
“Súng?”
Nhưng người này thấy vậy thì ngẩn ra một lúc.
Đến cả Lữ Thành bị đá nằm lăn lóc trên mặt đất không dám đứng dậy và công chúa Tiểu Tình bị nắm tóc đều trợn mắt nhìn.
Không ai ngờ rằng Lục Tân sẽ móc ra một khẩu súng.
“Không ngờ anh ta có súng đó…”
“Ha ha…”
“…”
Nhưng ngay sau đó, lại là một trận cười vang.
Biểu cảm của đám đàn ông này trở nên đầy châm chọc, cho dù là người phụ nữ đang nắm tóc công chúa Tiểu Tình cũng lộ ra vẻ khinh thường. Rồi có người lặng lẽ rút ống sắt, cũng có người cầm búa, rìu.
“Thật sự không ngờ rằng trong tường thành còn có người dùng súng…”
“Ha ha, người anh em à, súng của cậu hợp pháp sao?”
“…”
Trong đám người đang cười vang, có một người trẻ tuổi cao gầy có vẻ ngoài xốc nổi đang từ từ đến gần, trong tay cậu ta cầm một con dao đã rỉ sét.
Nhân lúc không ai chú ý, trong mắt cậu ta lóe lên tia lạnh, bỗng nhiên cậu ta bước lên một bước vọt ra sau lưng Lục Tân.
Lúc này trong mắt cậu ta lóe lên sự tàn nhẫn, người lăn lộn đầu đường xó chợ như cậu ta hiểu rõ, làm lưu manh quan trọng là lập công, nhưng cơ hội lập công không dễ tìm. Trừ những trường hợp cần liều mạng, thì thường ngày sẽ xem ai tàn nhẫn nhất, nhanh tay nhất. Cái tên không có mắt trước mặt này đã định trước sẽ gặp xui xẻo, chỉ cần cậu ta có thể đâm anh một dao, tối nay sẽ có thịt ăn…
Nhưng không chờ cậu ta đâm mạnh một dao, Lục Tân trông có vẻ không hề chuẩn bị đột nhiên quay người.
Trong tay anh cầm súng, sau đó nổ súng không chút do dự.
“Bằng!”
Người trẻ tuổi này bị đau đến mức hét “á” lên đầy thảm thương. Rồi ngã lăn xuống cách đó hai mét, máu trên đùi trái phun ào ào.
Đây là lần đầu tiên Lục Tân dùng súng, kỹ năng bắn súng thật sự không tốt.
Nhưng tiếng súng vừa nổ lên, mọi người xung quanh đều trở nên kinh hãi, xôn xao lùi ra sau.
Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, tiếng cười đùa và cười nhạo lập tức biến mất sạch sẽ, chỉ có người trẻ tuổi vừa bị bắn lúc này đang ôm chân lăn lộn trên mặt đất. Tiếng kêu giống như tiếng heo bị chọc tiết, thậm chí còn có tiếng khóc nức nở.
Ánh mắt mọi người nhìn Lục Tân như nhìn thằng điên. Mấy ai ngờ đó là súng thật chứ?
Càng không ngờ rằng anh thật sự dám nổ súng?
Đây là bên trong tường thành, không phải ngoài thành, phòng cảnh sát ăn chay đấy à?
Những người hung ác thường xuyên ra vào hoang dã không phải không sợ chết, mà ngược lại càng sợ chết hơn.
Nhưng trái lại nhóm người trẻ tuổi luôn lặn lộn trong thành vừa nóng máu lên thì cái gì cũng dám làm, đây cũng là nguyên nhân mà Lục Tân bắn cậu ta.
Sau khi bắn xong tên kia, Lục Tân lập tức dời họng súng chỉ về một người phụ nữ trung niên đứng phía sau đám người.
“Đừng ép tôi!”
“Mấy người cũng đã nhìn thấy súng của tôi là hợp pháp…”