*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoa Tiểu Nam nắm lấy cánh tay của Đường Tuấn, trong mắt hiện lên vẻ bất lực, nói: "Anh Đường, sao em lại không biết chứ. Nhưng một khi tu luyện Vạn Cổ Luyện Khí pháp thì không thể ngừng lại, nếu không đến lúc đó chân khí biến hóa dị thường thì sẽ trở nên nghiêm trọng hơn so với bây giờ mà thôi. Em nghe những người già trong tộc nói, bây giờ Vạn Cổ Luyện Khí pháp vẫn chưa hoàn chỉnh, trước kia Vạn Cổ Luyện Khí pháp của dân tộc Mèo vô cùng hoàn hảo, căn bản sẽ không xuất hiện tình huống chân khí hỗn loạn, cổ trùng phản chủ. Đáng tiếc, ba trăm năm trước, rất nhiều bí thuật của dân tộc Mèo bị mất, hoặc là không hoàn chỉnh, chỉ còn lại vài phần."

Đường Tuấn hỏi: "Người tài giỏi của dân tộc Mèo nhiều như vậy, chẳng lẽ không có ai thử phục chế lại những bí thuật không trọn vẹn kia sao?"

Hoa Tiểu Nam cười khổ nói: "Đương nhiên là có nghĩ tới. Nhưng bí thuật của dân tộc Mèo là do tổ tiên sáng chế, là tâm huyết của rất nhiều người kết tinh lại, chứa đựng trí tuệ chân chính, vậy mà lại có thể tùy tiện phục chế hay sao. Người già ở trong tộc từng nói, trừ phi đạt tới trình độ võ đạo cao nhất mới có năng lực hoàn thiện bí thuật."

"Trình độ võ đạo cao nhất." Đường Tuấn khẽ cười nói: "Không cần. Chỉ là hoàn thiện bí thuật mà thôi, cũng không phải là sáng tạo bí thuật. Ngày mai anh sẽ hoàn thiện phần còn lại của Vạn Cổ Luyện Khí pháp cho em."

Hoa Tiểu Nam kinh ngạc, dường như không tin, nghi ngờ nói: "Anh Đường, chẳng lẽ anh cũng tu luyện Vạn Cổ Luyện Khí pháp môn?"

Đường Tuấn lắc đầu, cười nhạt.

Anh kiến thức uyên thâm, đọc hết Đạo giáo, hôm nay còn lên cấp Thần Hải, kiến thức có thể nói là uyên bác hơn so với phần lớn võ giả Thần Hải cảnh bây giờ. Mặc dù còn chưa đạt đến cảnh giới sáng tạo ra Vạn Cổ Luyện Khí pháp của tổ tiên dân tộc Mèo kia, nhưng phục chế nó cũng không khó khăn. Bây giờ anh cũng đã có một chút đầu mối, chỉ là cần một chút thời gian để sắp xếp.

Hoa Tiểu Nam thấy vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền lộ ra vẻ vui mừng.

Nếu là người khác nói ra những lời này, không biết Hoa Tiểu Nam tỏ ra xem thường biết bao nhiêu. Nhưng người nói những lời này là anh Đường mà cô ấy tin tưởng nhất, từng chữa khỏi bệnh nan y cho cô ấy, từng cứu mạng cô ấy, sáng tạo ra bao nhiêu kỳ tích, khiến cô ấy không chút nghi ngờ.

Đường Tuấn không muốn bại lộ trong ánh mắt của mọi người quá sớm nên lựa chọn tránh chạm mặt với người dân tộc Mèo, xuống núi từ một con đường hẻo lánh nhất, một mình về tới nhà Ngô Hoàng Phi.

Ngô Hoàng Phi ra mở cửa cho Đường Tuấn, vừa thấy anh đã hỏi: "Đường Tuấn? Sao anh đi cả đêm không về thế. Có phải người nhà họ Từ đến tìm anh không?"

Đường Tuấn vào phòng, cười nói: "Không phải, tối qua tôi đi tham gia một bữa tiệc tối tại trang viên nhà họ Từ."

Ngô Hoàng Phi nghe vậy thì hoảng sợ, vội nhìn Đường Tuấn từ trên xuống dưới vài lần, muốn xem anh có thiếu cánh tay mất cái chân nào không.

"Nhìn cái gì?" Đường Tuấn hỏi.

Ngô Hoàng Phi đáp: "Anh còn dám đi tham gia tiệc nhà họ Từ cơ à? Không sợ người nhà bọn họ nhận ra anh, sau đó tìm anh gây sự hay sao?"

Đường Tuấn đáp: "Ha ha, một cái nhà họ Từ vùng Hà Nam thôi mà. Có gì đáng lo đâu chứ. Nếu bọn họ thật sự nhận ra tôi thì người nên lo là bọn họ mới đúng."

Ngô Hoàng Phi trợn trắng mắt, thể hiện rõ không tin lời này của Đường Tuấn. Tuy Đường Tuấn rất mạnh, nhưng sức người có hạn, làm sao có thể so với nhà họ Từ sừng sững như Cự Vô Bá* ở Hà Nam này được chứ. Đặc biệt là toàn thân Đường Tuấn đều rất sạch sẽ, không vương chút mùi rượu hay thuốc lá nào, hoàn toàn không giống người vừa ra khỏi tiệc rượu. Nói chính xác ra thì giống ở khách sạn bên ngoài ngủ một đêm hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play