*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh biết rõ, Hoa Tiểu Nam là di chứng để lại của Vạn Cổ Luyện Khí pháp môn. Anh đã từng xem qua Vạn Cổ Luyện Khí pháp môn, không chỉ nguy hiểm là lúc tu luyện có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào, không ngờ sau khi tu luyện xong cũng như trước. Một cô gái trẻ đẹp tràn đầy sức sống như Hoa Tiểu Nam lại có thể kiên trì nổi, có thể thấy cô ấy phải chịu đựng biết bao nhiêu đau đớn.

Hoa Tiểu Nam kiên định nói: "Để có thể giúp anh Đường, đắng thế nào em cũng có thể ăn."

Bỗng nhiên sắc mặt cô ấy biến đổi, thở mạnh nói: "Anh Đường, mau đưa đan dược cho em, em sắp không khống chế được chân khí rồi."

Đường Tuấn bóp vỡ đan dược trong tay, biến thành vụn và biến mất trong không trung, nói: "Có anh ở đây, em còn cần đan dược gì chứ."

Hoa Tiểu Nam thấy vậy, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái, dường như không biết Đường Tuấn muốn làm gì. Nhưng ngay sau đó, một luồng khí mạnh hơn gấp nhiều lần so với khí của cô ấy, truyền từ tay Đường Nghiêu sang và ngay lập tức áp chế chân khí hỗn loạn của cô ấy.

Giống như người khổng lồ đơn giản dễ dàng thuần phục một con kiến vậy.

Lúc đầu Hoa Tiểu Nam hơi sửng sốt, sau đó khi cảm nhận được chân khí trong cơ thể chuyển động khác thường thì trên mặt lộ ra kinh ngạc và mừng rỡ như điên.

"Đây. Đây!" Hoa Tiểu Nam bất ngờ, dường như không biết nên nói gì.

Chân khí hỗn loạn của cô ấy, thậm chí sẽ nổ tung nguy hiểm, chỉ có trình độ của võ giả Thần Hải cảnh mới có thể trấn áp được chân khí hỗn loạn, nhưng cũng không thể làm dễ dàng tùy ý giống như Đường Tuấn được.

"Anh Đường đã lên cấp Thần Hải rồi sao!" Trong lòng Hoa Tiểu Nam nghĩ đến điều này.

Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được tình huống bây giờ.

"Tập trung tinh thần." Đường Tuấn trầm giọng quát.

Nhất thời cơ thể mềm mại của Hoa Tiểu Nam chấn động, cô ấy biết bây giờ không phải lúc suy nghĩ lung tung nên vội vàng điều chỉnh lại trạng thái của mình và chìm vào đan điền. Dưới sự giúp đỡ của Đường Tuấn bắt đầu điều chỉnh lại chân khí hỗn loạn. Những con cổ trùng kia trở nên ngoan ngoãn như trước.

Mãi cho đến gần đêm, từ xa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của đám người dân tộc Mèo, Đường Tuấn mới thu hồi chân khí.

Ấn đường anh hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng trên mặt lại có nụ cười.

Hoa Tiểu Nam mở mắt ra, con ngươi tràn đầy vui mừng nói: "Anh Đường, anh đã phá vỡ nhà tù của mình và lên cấp Thần Hải rồi?"

Đường Tuấn không nhịn được mà đưa tay lên búng vào chiếc trán sáng bóng của cô gái. Người này lại không quan tâm đến an nguy của chính mình, ngược lại còn hỏi anh.

Có điều, Đường Tuấn vẫn gật đầu một cái. Đối với Hoa Tiểu Nam, Đường Tuấn không cần thiết phải giấu giếm.

Hoa Tiểu Nam thấy vậy, mừng rỡ như điên, nói: "Em biết mà, nhất định anh Đường có thể làm được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play