*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngô Hoàng Phi trên mặt lộ vẻ mất tự nhiên. Theo những gì được biết, nhà họ Từ đã tốn rất nhiều tâm sức và tiền bạc cho lần tụ họp này. Một số nhân vật cao quý được nhà họ Từ mời đến vào ở nhà họ Từ từ sớm, Đường Tuấn vốn còn không có chỗ ở, hiển nhiên không phải là đại nhân vật khiến nhà họ Từ coi trọng.

Đương nhiên, Ngô Hoàng Phi sẽ không nói những lời này, vì sợ làm tổn thương mặt mũi Đường Tuấn.

Ngô Hoàng Phi lại không biết, nếu người nhà họ Từ biết Đường Tuấn đang tới, với uy thế và sức mạnh của Đạo Thể, e rằng ngay cả chủ nhà Từ Hải Đông đích thân ra đón, phục vụ như một khách quý.

Anh ta nói, "Thế này, không thì anh sống ở nhà của tôi trước đi. Nhà tôi có một phòng trống."

"Sẽ quấy rầy đến mọi người không?" Đường Tuấn nói.

Ngô Hoàng Phi lập tức vẻ mặt sợ hãi, vội vàng xua tay nói: "Sẽ không sẽ không."

Đường Tuấn lúc này mới đồng ý.

Lúc này Ngô Hoàng Phi mới nở nụ cười, vươn tay vỗ vỗ vai Đường Tuấn như trước, nhưng đột nhiên nhớ tới thân phận của Đường Tuấn, bàn tay cứng đờ trên không trung.

Đường Tuấn khẽ cười một tiếng, chủ động vươn tay vỗ vai Ngô Hoàng Phi, nói: "Cứ coi như tôi là người bình thường đi."

Ngô Hoàng Phi cười mỉa vài tiếng, lúc này mới dẫn Đường Tuấn về nhà.

Sau khi băng qua hai con phố, Đường Tuấn đến nhà của Ngô Hoàng Phi.

Cha mẹ Ngô Hoàng Phi giống như anh ta, đều vô cùng nhiệt tình hiếu khách. Khi Ngô Hoàng Phi nói Đường Tuấn là bạn của anh ta, hơn nữa ở đầm lầy cốc còn cứu anh ta, sắc mặt cha mẹ của Ngô Hoàng Phi càng thêm vui mừng.

Điều khiến Đường Tuấn ngạc nhiên là cha mẹ của Ngô Hoàng Phi chỉ hỏi ngắn gọn về vết thương của Ngô Hoàng Phi, không hỏi thêm gì nữa, như thể họ đã biết chuyện này từ lâu.

Sau khi dùng bữa tối tại nhà họ Ngô, Đường Tuấn chào Ngô Hoàng Phi và cha mẹ anh ta, rồi bước vào phòng dành cho khách. Anh có thể cảm giác được Ngô Hoàng Phi và cha mẹ anh ta rõ ràng có chuyện muốn nói, đương nhiên anh sẽ không ở đây gây trở ngại người khác.

Trong phòng khách, Ngô Hoàng Phi đang ngồi cùng cha mẹ, sắc mặt của cả ba người đều có chút khó coi.

"Người nhà họ Cung và nhà họ Từ thật quá đáng." Mẹ Ngô vuốt vết thương trên mặt Ngô Hoàng Phi, tức giận nói: "Nhà họ Cung đã đính hôn với nhà chúng ta, lại đột nhiên lại chuyển ý cùng Từ Dương kết hôn.

Từ Dương là họ hàng xa nhà họ Từ, nhà họ Cung muốn tiếp tục mối quan hệ này, chúng ta cũng không nói nhiều gì. Nhưng lại vì chuyện này, sai người sa thải lão Ngô, còn sai người đánh đập con trai tôi. Nếu còn tiếp tục, ai biết chó điên Từ Dương kia sẽ làm ra chuyện gì nữa? Chẳng lẽ chúng ta một mực không lên tiếng sao?"

Cha Ngô thở dài, nói: "Người ở dưới mái hiên. Toàn bộ Hà Nam 70% sản nghiệp đều có quan hệ với nhà họ Từ, trừ khi chúng ta rời khỏi Hà Nam, nếu không khẳng định sẽ không thoát khỏi nhà họ Từ. Bà cũng ít nói hai câu đi, dù sao Từ Dương cũng là người nhà họ Từ, nghe nói hắn là anh họ Từ Nhật, con trai út nhà họ Từ. Nhịn một chút cũng qua đi, nếu thật sự chọc giận Từ Dương, tên kia chuyện gì cũng dám làm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play