*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh rời đi đã hơn nửa tháng, không biết có phải hàn khí trong người Thẩm Ngọc Nhu có bùng phát hay không? Nếu như nó bùng phát, anh muốn thử xem y thuật hiện tại của bản thân có thể hoàn toàn hoàn toàn áp chế nó được không.
Cót két.
Cánh cửa mở ra, Thẩm Dũng xuất hiện ở trước mặt anh.
“Đường Tuấn, anh đã trở về.” Nhìn thấy người đến là Đường Tuấn, Thẩm Dũng nhàn nhạt nói. Trên mặt ông ta có hơi phiền muộn không thể nào che giấu, giọng nói có chút yếu ớt.
“Ông Thẩm, ông bị làm sao vậy?” Thẩm Dũng là một người giỏi về y học cổ truyền nổi tiếng, đương nhiên sẽ bảo vệ rất tốt sức khỏe của bản thân, nhưng tại sao bây giờ lại nhìn còn yếu ớt hơn so với người bình thường thế này.
Khóe miệng Thẩm Dũng lộ ra một nụ cười khổ, nói: “Vào trong đi rồi nói.”
Đường Tuấn vào cửa, mới vừa ngồi xuống, tinh thần lực của anh đã tùy ý mà quét qua, nhưng lại không cảm nhận hơi thở của Thẩm Ngọc Nhu, trong lòng đột nhiên nổi lên sự khẩn trương, giọng điệu khẽ run run nói: “Ông Thẩm, Ngọc Nhu đâu? Có phải cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không.”
Nếu như lúc anh rời đi, hàn khí của Thẩm Ngọc Nhu lại bộc phát, chỉ e rằng anh sẽ phải cắn rứt lương tâm cả đời này.
Trong mắt Thẩm Dũng hiện lên vẻ buồn bã, nói: “Ngọc Nhu bị mẹ của cô ấy đưa đi rồi.”
“Mẹ của Ngọc Nhu?” Đường Tuấn cau mày, lúc này mới nhớ tới chuyện trước đây Thẩm Dũng có nói qua một lần, hỏi: “Chính là người mẹ mà có xuất thân từ một gia tộc võ đạo?”
Sắc mặt Thẩm Dũng đau khổ gật gật đầu, nói: “Chính là bà ấy. Lúc anh rời đi không lâu sau đó, bà ấy đột nhiên đã trở lại. Nói với tôi Ngọc Nhu là cái gì mà con cháu của Hàn Cung, bà ấy muốn đưa người trở về để tự mình bồi dưỡng. Lúc ấy tôi không chịu, Ngọc Nhu cũng nói muốn chờ anh trở lại. Nhưng mà người phụ nữ kia lại không phân rõ phải trái, cứ như thế hung hăng mang Ngọc Nhu đi.”
“Hàn Cung?” Đường Tuấn lẩm bẩm nói.
Thời gian anh đặt chân vào giới võ đạo cũng không dài, ngoại trừ từ trong miệng đám người Quách Thịnh Minh và Trình Tuấn Vũ biết được một vài môn phái lớn ở bên ngoài ra, thì còn lại chưa từng nghe nói về môn phái võ đạo khác.
Hàn Cung là tên có mang theo băng, mà Thẩm Ngọc Nhu lại trời sinh đã có hàn khí. Có lẽ Thẩm Ngọc Nhu trở về Hàn Cung, là có thể tìm được công pháp phù hợp với việc tu luyện của cô ấy, không những thế còn khống chế được hàn khí trong cơ thể. Như vậy cũng không phải là một chuyện xấu. Lúc trước Huyền Phong Tử đã nói rằng nếu như có thể sử dụng thể chất của Thẩm Ngọc Nhu đúng cách, thì chắc chắn có thể tiến vào cảnh giới Thần Hải.
“Bà ấy còn nói gì nữa không?” Đường Tuấn hỏi.
Thẩm Dũng suy nghĩ một lát, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ tức giận, nói: “Bà ta trả lại cho tôi một khoản tiền, nói là dùng để cho tôi dưỡng già, cảm ơn tôi mấy năm nay đã có lòng tốt nuôi dưỡng Ngọc Nhu. Ngọc Nhu là cháu gái của tôi, tôi nuôi dưỡng cháu gái của mình, có từng yêu cầu tiền của bà ta lần nào chưa.”
Đường Tuấn thở dài, vỗ vỗ vai Thẩm Dũng. Mặc dù Thẩm Dũng ở trong giới Trung y có chút danh tiếng, nhưng đối mặt với một gia tộc võ đạo hùng mạnh như vậy, cái danh tiếng ấy căn bản cũng chẳng có bất kỳ tác dụng gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT