“Chính xác. Đó là lần cuối cùng ông ấy tìm tới ông tỷ thí để nghiên cứu bàn bạc về y thuật, hai người chúng tôi đều có tu vi y thuật khí cảnh, không ai thắng được đối phương chớ nói chi là tâm phục khẩu phục. Nhưng lần kia, ông nội cậu hình như biết mình gặp chuyện, trong giọng nói cũng hiện lên vẻ bi thường, còn nói nếu như tiếp tục nữa thì tất cả Y học cổ truyền sẽ diệt vong, biến mất trong sử sách. Lúc ấy, ông muốn hỏi tiếp nữa nhưng hình như ông ấy sợ liên lụy tới ông, ông ấy không có nói rõ cái gì với ông cả. Sau đó không bao lâu, ông lại nghe được tin tức ông ấy đã mất.”

Lâm Trung Hiệp từ tốn nói. Bên trong giọng nói lộ ra vẻ tưởng nhớ nặng nề, ông ta đã quen biết Đường Hạo nhiều năm, tỷ thí cũng nhiều năm, có thể nói là đã từ đối thủ trở thành bạn bè tri kỹ nhất.

“Sau này, ông đoán là ông nội cậu chắc biết có người muốn âm thầm đối phó với Y học cổ truyền, mà thế lực kia lại rất mạnh mẽ cho nên ông ấy mới làm như vậy.”

“Ông, Hoa Đình Phong, Đường Hạo còn có Vương Trọng Khang vốn cùng một thế hệ, trên phương diện y thuật còn đạt tới trình độ cực cao. Tuy không có quen thân nhưng đều cùng chung chí hướng, không ngờ tới Hoa Đình Phong và ông nội cậu lại lần lượt ra đi, thực sự khiến ông phải bóp cổ tay thở dài.”

“Vậy ông nội cháu có từng nhắc qua với ông, rốt cuộc là ai muốn diệt vọng Y học cổ truyền không?” Chờ sau khi Lâm Trung Hiệp nói xong, Đường Tuấn mới hỏi. Trải qua sự nhắc nhở của Lâm Trung Hiệp anh mới nhớ tới trước khi qua đời, ông nội anh đúng là thường xuyên ra ngoài, có đôi khi đi một lần là ba, bốn tháng, khi đó anh còn tưởng ông nội ra ngoài xem bệnh cho người ta.

Lâm Trung Hiệp lắc đầu, nói: “Ông cũng không biết. Lúc còn sống Đường Hạo từng muốn kéo bốn người chúng tôi lên một mặt trận. Tuy nhiên, sau lưng bốn người chúng tôi hoặc là có gia tộc của mình, hoặc là người thích tự do như ông, cho nên ý nghĩ của ông ấy cuối cùng lại thất bại. Hình như ông ấy sợ liên lụy tới chúng tôi, cho nên cũng không có nói nhiều.”

Đường Tuấn lộ ra vẻ mặt thất vọng.

“Dù ông nội cháu đã qua đời, nhưng cậu vẫn còn sống, cậu phải gánh chịu nguyện vọng của ông ấy, đưa Y học cổ truyền càng ngày càng rạng rỡ hơn nữa.” Qủy Y vỗ bả vai Đường Tuấn, nặng nề nói: “Đây mới là báo đáp lớn nhất với ông ấy. Mấy năm này, tôi đi qua nhiều nơi trong nước, cũng hiểu rõ ít nhiều về ông nội cậu sau lúc ấy khi nói về hiện trạng của nền Y học cổ truyền. Đời của chúng tôi đã không có hy vọng, chỉ có thể ký thác vào trên người những người trẻ các cậu. Nhưng lại không có ai nguyện đứng ra vì nên Y học cổ truyền này, mà như vậy thì nền Y học cổ truyền này sẽ nhanh chóng biến mất.”

Đường Tuấn trịnh trọng gật nhẹ đầu.

“Cảm ơn ông nội Lâm.” Đường Tuấn nói.

Qủy Y cười hiền lành, nói: “Không có gì. Năm đó ông không có đồng ý với thỉnh cầu của ông nội cậu, đến bây giờ, ông vẫn luôn hối hận. Sau này, cậu có gặp khó khăn gì, cứ việc tới tìm ông.”

Nói tới hỗ trợ, lúc này, Đường Tuấn mới nhớ tới Hoa Tiểu Nam, anh chỉ vào Hoa Tiểu Nam đang ngồi trên xe lăn rồi hỏi: “Ông nội Lâm, ông có thể hỗ trợ xem giúp bệnh cho cô ấy được không?”

Lúc này Lâm Trung Hiệp mới nhìn về phía Hoa Tiểu Nam, chỉ liếc mắt một cái ông ta đã phải nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc xem mạch cho Hoa Tiểu Nam. Ông ấy nói lại với Đường Tuấn: “Độc của người Mèo à?”

Đường Tuấn gật đầu, nói: “Đúng vậy! Độc đã thấm vào xương tủy, không có cách nào cưỡng ép trục xuất ra.”

Lâm Trung Hiệp lắc đầu nói: “Vậy ông cũng không còn cách nào nữa rồi, độc của cô bé này đã thấm vào trong xương tủy rồi. Nếu như ông không nhìn lầm, chỉ sợ cô ta cũng chỉ còn nửa năm sống sót, trừ phi là có cao thủ y thuật Nhập Thần cảnh tri thiển bản lĩnh siêu phàm ra để dùng chân khí dẹp sạch tủy cho cô ấy, đẩy toàn bộ độc tố trong xương tủy ra ngoài. Nếu không cô ta khó thoát khỏi cái chết!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play