*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Tuấn cười thành tiếng, nhìn chằm chằm Hồng Thư, cười nhạt nói: "Cô nghĩ rằng tôi sẽ đóng thành một người hoàn toàn không tin vào y học cổ truyền để tiếp nhận buổi phỏng vấn này sao?"

Nói xong, Đường Tuấn không muốn tiếp tục nói chuyện nữa nên xoay người đẩy Hoa Tiểu Nam rời khỏi đây. Chỉ để lại hai người Hồng Thư và đồng nghiệp bị ánh mắt ghẻ lạnh của tất cả mọi người nhìn chằm chằm, ban nãy trong cuộc nói chuyện thì bọn họ cũng nghe ra được không ít thông tin, đối với những nhà báo về y học cổ truyền này thì họ không có một chút ấn tượng tốt nào.

"Coi thường y học cổ truyền trước mặt thầy Đường, bây giờ lại muốn phỏng vấn thầy Đường, các người đang chọc cười à?"

"Ha! Tạp chí y học cổ truyền ngay cả khi có những người tài giỏi như thế nào thì cũng sẽ phải rơi vào tình trạng như hiện giờ thôi, may là thầy Đường bao dung, chứ nếu đổi lại là tôi thì, ha!"

Hàng loạt những lời nói chỉ trích từ từ truyền vào tai hai người Hồng Thư.

"Hồng Thư, chúng ta nên chuồn khỏi đây nhanh đi." Người khiêng máy chụp ảnh nhỏ giọng nói. Nhìn ánh mắt của những người xung quanh thì đã doạ cho anh ta một trận chết khiếp.

Hồng Thư cắn răng, nhìn về hướng Đường Tuấn đang đẩy xe, giống như đã hạ quyết tâm nói: "Không được, tạp chí y học cổ truyền chính là công sức của cha tôi, tôi tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn nó đóng cửa!"

Trước đây cô ta không hiểu vì sao cha cô ta lại khởi nghiệp làm tạp chí về y học cổ truyền, nhưng bây giờ khi nhìn Đường Tuấn, bỗng dưng cô ta đã hiểu một chút, ở các thế hệ trước thì tiền tài và danh lợi chính là một số yêu cầu quan trọng.

Đây là một phòng họp riêng biệt ở trong tập đoàn Vạn Phúc, có quy định rất cao, bình thường thì phòng này Tề Thiên Thông chỉ dùng cho việc hợp tác và làm ăn với các đối tác người bản xứ. Khi biết được Lâm Trung Hiệp cần một chỗ yên tĩnh cùng Đường Tuấn nói chuyện đại sự. Tề Thiên Thông cho người lập tức đến dọn dẹp chỗ này.

"Biết vì sao tôi muốn nâng cậu lên không?" Lâm Trung Hiệp rót cho mình một chén trà, nhìn Đường Tuấn hỏi.

Đường Tuấn lắc đầu. Trong lòng anh cũng không thể giải thích được, có phải là những lời nói hùng hồn mạnh mẽ khi nãy sao, nhưng với thân phận trong giới y học và hơn mười năm kinh nghiệm của Lâm Trung Hiệp, không thể nào bị thuyết phục dễ dàng như vậy, điều này Đường Tuấn biết rõ.

"Đường Tuấn, haha, ông nội của cậu đặt cho cậu một cái tên rất hay nha." Lâm Trung Hiệp cười ha hả nói.

Cả người Đường Tuấn đột nhiên trở nên căng thẳng, ánh mắt trở nên sắc bén nói: "Lời ông Lâm đây là có ý gì?"

Lâm Trung Hiệp lười biếng miễn cưỡng ngồi, ông ta khoát tay nói: "Không cần gấp, nếu như tôi muốn phơi thân phận thật của cậu ra thì đã sớm làm rồi, chẳng chờ tới tận bây giờ đâu, ông nội Đường Hạo của cậu cũng coi như là lão bạn tốt của ta, tuy rằng hai người chúng ta quan điểm bất đồng, nhưng tay nghề của ông ta tôi cũng phải công nhận."

Đường Tuấn trầm mặt, không nói.

Lâm Trung Hiệp cười nói: "Thế nào, con cháu nhà họ Đường, tới ông nội của mình cũng không dám nhận à?"

Lúc này Đường Tuấn mới lên tiếng nói: "Ông Lâm làm sao nhận ra tôi?" Bởi vì lo lắng bị Lâm Trung Hiệp nhìn ra, ngày hôm nay anh đã cố ý không sử dụng trận pháp tứ tượng của nhà họ Đường, nhưng không ngờ vẫn bị Lâm Trung Hiệp nhận ra.

Lâm Trung Hiệp chỉ vào tay Đường Tuấn nói: "Tuy rằng cậu cố ý không dùng trận pháp tứ tượng, nhưng những động tác rất nhỏ về châm cứu, người khác có thể không nhìn ra. Nhưng với người như tôi đã cùng Đường Hạo đấu tay đôi không dưới mười lần, đã sớm nhận ra y thuật của ông ta, tôi đã nhận ra cậu khi cậu châm cho Lê Chí Hùng mũi đầu tiên. Chỉ là không nghĩ ra, lão già Đường Hạo kia đã nuôi nấng ra một đứa cháu tuyệt vời như vầy, thật đúng là có phúc."

"Đường Tuấn của nhà họ Đường ra mắt ông Lâm." Đường Tuấn nghiêm túc đứng dậy, hướng về Lâm Trung Hiệp hành lễ lớn.

Lâm Trung Hiệp vội vàng đỡ Đường Tuấn dậy nói: "Không cần đâu, đã rất nhiều năm tôi và ông nội cậu so tài tay nghề trong y học cổ truyền, cũng coi như là bạn cũ, cháu của ông ta làm sao tôi không thể chăm sóc một chút."

Trên mặt ông ta lộ vẻ đau khổ nói: "Chuyện của nhà họ Đường tôi cũng đã nghe qua, không nghĩ rằng Khí Cảnh y thuật của ông nội cậu cũng không thể ngăn cơn sóng dữ này, đúng thật ngoài dự tính của tôi."

Đường Tuấn nghe đến đây, cao giọng nói: "Ông Lâm, ông vừa mới nói cái gì cơ? Y thuật của ông nội tôi đã đạt được Khí Cảnh?"

Lâm Trung Hiệp cau mày nói: "Tất nhiên, nếu như ngay tới Khí Cảnh cũng không thể đạt tới, ông nội cậu làm sao xứng với hai chữ thần y. Vào mười năm trước thì y thuật của ông nội cậu đã ở vào Khí Cảnh, lẽ nào ông ta không nói cho cậu biết?"

Đường Tuấn lắc đầu, Lâm Trung Hiệp cũng không cần phải lừa anh, nhưng chỉ là anh không hiểu vì sao ông nội lại giấu anh nhiều việc tới như vậy.

Nhìn vẻ mặt Đường Tuấn, Lâm Trung Hiệp thở dài nói: "Thì ra ông nội cậu không muốn cậu bị cuốn theo cái chuyên rắc rối này, cho nên mới giấu cậu rất nhiều chuyện. Chỉ sợ rằng ông ta không nghĩ tới vòng xoáy trận này mạnh tới vậy, ngay cả ông ta cũng không may mắn thoát khỏi đó."

Đường Tuấn nói: "Ông Lâm, ông nội tôi rốt cục đã giấu tôi chuyện gì? Ông có thể nói cho tôi biết không? Vì sao nhà họ Đường lại gặp phải đại nạn này, đây rốt cục là chuyện gì?"

Lâm Trung Hiệp vỗ vai Đường Tuấn nói: "Trước hết cậu nên bình tĩnh lại, chuyện tôi biết tôi sẽ đều kể cho cậu nghe. Tôi nghĩ rằng ông nội cậu lúc đó không muốn cho cậu biết, chỉ là không muốn cậu đối mặt với chuyện này quá sớm. Nhưng bây giờ tay nghề y thuật của cậu cũng không thua kém gì ông ta, đã có đủ tư cách biết chuyện này."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play