Cơ thể Đường Thanh Dương khẽ cử động rồi xuất hiện ở ngoài phòng khách.

Những người khác cũng lần lượt đi ra bên ngoài, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Chỉ thấy bầu trời trên nhà họ Đường lúc này có sấm sét cuồn cuộn giống như tận thế.

"Có người đang cưỡng ép xông vào thế giới nhỏ này!"

Sắc mặt của Đường Thanh Dương tái xanh nhợt.

Mấy chục nghìn năm qua đây vẫn là đầu tiên có người dám trắng trợn xông vào đại bản doanh của nhà họ Đường.

Giờ phút này người của nhà họ Đường đều dồn dập xuất hiện, tức giận nhìn bầu trời.

Tiếng vang mãnh liệt như vậy cũng đã kinh động đến ba vị lão tổ đang canh giữ ở thông đạo.

Ba người Đường Vân Tinh, Hải Tây Sơn và Diêm Hồng sóng vai nhau đứng ở giữa không trung.

Hải Tây Sơn khẽ cười nói: "Lão Đường, xem ra có người muốn nhân cơ hội tới phá nhà họ Đường của ông kìa."

Sắc mặt của Đường Vân Tinh lạnh lẽo, nói: "Vậy cũng phải xem kẻ đó có thể vào được hay không rồi nói. Nhà họ Đường tôi ở tiểu thế giới này là do tổ tiên của nhà họ Đường năm đó sáng lập nên, dù cho là Động Hư Cảnh Đỉnh Phong tới đi nữa thì cũng phải trả giá lớn."

Hải Tây Sơn và Diêm Hồng nghe vậy đều âm thầm gật đầu.

Tam gia đều có tiểu thế giới thuộc về riêng mình, bất kể là chuyện cơ mật hay là chuyện an toàn thì cũng đều là đứng đầu trong Thần Quốc.

Đây cũng là lý do vì sao Tam đại gia không sợ chọc giận nhiều người.

Một đại bản doanh như vậy, tiến có thể công, lui có thể thủ.

Nếu như bị người khác dễ dàng xông vào như vậy thì Tam đại gia đã sớm bị đánh hạ rồi.

Nhưng mà ba người vừa mới dứt lời, trên bầu trời đã xé ra một lối đi, một người từ trong thông đạo chậm rãi đi ra.

Nhìn thấy người này, ba lão tổ và mọi người phía dưới đều sửng sốt, sau đó cùng cười khẩy.

Ba người Đường Thanh Dương, Diêm Quân Ngư và Hải Đông Tử bay đến bên người lão tổ nhà mình, Đường Thanh Dương châm chọc nói: "Đường Tuấn, xem ra anh cũng thu hoạch được kha khá trong Tiên Cung rồi nhỉ, thậm chí ngay cả tiểu thế giới này của nhà họ Đường của tôi mà cũng dám xông tới."

Bao gồm cả ba lão tổ bên trong đều nghĩ Đường Tuấn có thể xông vào tiểu thế giới này là do lấy được bảo vật từ Tiên Cung.

Càng là như vậy thì ánh mắt của người Tam gia càng phát ra lửa nóng hừng hực, giống như đang nhìn một kho tàng cất bảo vật vậy.

Đường Tuấn nhìn về phía Hải Đông Tử nói: "Là cô đã giết thôn Thạch!"

Hải Đông Tử cười khẩy nói: "Là tôi đấy, anh có thể làm gì nào? Những người bạn của anh lúc này đang ở trong lao ngục nhà họ Đường tôi kìa, anh đã muộn tới mấy ngày cho nên tôi lại giết thêm vài người nữa."

Sát ý của Đường Tuấn hiện lên, Hải Đông Tử thấy thế thì cười thêm vui sướng nói: "Anh có bản lĩnh thì cứ tới đây giết tôi này. Ha ha ha, có ba vị lão tổ ở đây, ngay cả một cọng tóc của tôi anh cũng đừng hòng đụng đến được."

Đường Thanh Dương lạnh lùng nói: "Đường Tuấn, mau giao thứ anh lấy được từ Tiên Cung ra đây, Tam gia chúng ta có thể cho anh cái chết toàn thây."

Đường Tuấn nhìn anh ta và Diêm Quân Ngư nói: "Nếu như không phải tôi thì hai người các người đã sớm chết ở trong Tiên Cung rồi, bây giờ lại còn dám ra vẻ ta đây trước mặt tôi à."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play