*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Tuấn không nói một câu, chỉ lặng lẽ như thế mà đi tới.

Khi anh ta đi tới chỗ sân rộng trong thôn, nhìn thấy những đứa trẻ đã chết trên mặt đất thì rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà rơi nước mắt.

Đường tuấn có thể cảm ứng được oán niệm không cam lòng ở xung quanh, chờ sau khi anh cảm nhận xong nỗi buồn ưu tư từ trong những oán niệm này, anh mới lẩm bẩm nói: "Mọi người chờ tôi, tôi sẽ bắt những kẻ đó phải trả giá thật lớn."

Anh vận chuyển tinh thần lực, nhìn về không trung cảm ứng được từng loại hơi thở.

Mặc dù người của Tam gia đã rời đi rồi nhưng đã tới đây thì sẽ còn để lại mùi, Đường Tuấn có thể cảm ứng được từng chút một.

Trong những hơi thở này, về phần hơi thở có sát ý mãnh liệt nhất kia không thể nghi ngờ chính là hơi thở nữ tính đã hạ thủ với thôn Thạch.

"Hải Đông Tử."

Đường Tuấn chưa bao giờ có ý nghĩ muốn giết người giống như bây giờ vậy.

Đường Tuấn niêm phong thôn Thạch lại, xoay người rời đi.

Trong đại sảnh nghị sự của nhà họ Đường, ba người nhà họ Đường, Hải, Diêm ngồi tách nhau.

Tiên Cung vốn là thông đạo ở nhà họ Đường, cho nên lần hành động này nhà họ Đường cũng đã trở thành đại bản doanh tạm thời.

Mấy lão tổ của Tam gia đều đang ngồi trấn giữ ở nhà họ Đường.

Đường Thanh Dương nhướng mày nói: "Vẫn chưa có tin tức gì sao?"

Người phía dưới lắc đầu rồi nói: "Tạm thời vẫn chưa có."

Người nọ do dự một chút, thẳng đến khi Đường Thanh Dương trầm giọng nói: "Nói đi."

Anh ta mới nói tiếp: "Chỉ là nhà họ Tần ở Thương Khê Châu cầm đầu đám thế gia đứng đầu đã đồng loạt đột phá cảnh giới vào hôm qua, nghe nói là đã chiếm được bảo vật khó lường ở trên núi Châu Thới. Thiếu chủ, có muốn phái người đi giết bọn họ không."

Sắc mặt của Đường Thanh Dương trầm xuống, nói: "Những thế gia này vậy mà lại dám nhảy ra vào lúc này, lấy được bảo vật không những không giao nộp mà còn dám đột phá tu vi, đúng là đáng chết. Tạm thời cứ mặc kệ bọn họ trước đi, chờ qua một thời gian ngắn chúng ta cũng nên thanh tẩy lại những thế gia này."

Thương Khê Châu cách Hải Châu hơn một trăm triệu kilomet, Đường Thanh Dương hiển nhiên không nghĩ ra Đường Tuấn sẽ xuất hiện ở nơi nào.

Đường Thanh Dương âm thầm thở dài trong lòng, ai có thể nghĩ tới được là Tam Gia lại vì một Đường Tuấn mà làm to chuyện chứ.

Hải Đông Tử cũng ngồi ở trong đại sảnh, nhe răng cười rồi nói: "Cậu ta không xuất hiện thì càng tốt, chỉ cần thêm một ngày cậu ta không xuất hiện, tôi lại giết thêm một người thân của cậu ta. Sự kiện lần này đã lan truyền ra khắp Thần Quốc rồi, tôi không tin cậu sẽ không biết gì. Tôi muốn nhìn xem cậu ta có thật sự nhẫn tâm như thế không."

Mấy người Đường Thanh Dương, Diêm Quân Ngư thật ra cũng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play