Đường Tuấn mang theo mười học sinh Thác Bạt Tuyết tình từ trong ánh mắt oán giận của thầy trò quận Bắc Minh từ từ ra ngoài.
Đường Tuấn coi như cũng bình tĩnh, nhưng đám người Thác Bạt Tuyết Tình và Canh Đằng lại rất kích động.
Bọn họ biết Linh Tàng rất lợi hại nhưng không nghĩ tới sẽ lợi hại như vậy.
Một Thác Bạt Tuyết Tình đã đánh xuyên qua hơn hai mươi thiên tài của quận Bắc Minh, không hề chừa lại xíu mặt mũi nào cho họ.
Bọn họ cũng biết rõ thực lực của quận Bắc Minh, trước lúc học Linh Tàng căn bản không phải là đối thủ mà quận Đan Dương có thể chống lại, mỗi một Phó Bình thôi cũng đủ để đánh xuyên qua quận Đan Dương rồi.
Nhưng bây giờ tình huống này đã đổi chiều rồi, làm cho người ta sụt sịt cảm thán một trận.
"Thác Bạt Tuyết Tình cô ra tay cũng nhanh quá rồi, không biết chừa lại vài người cho bọn tôi thử sức sao?"
"Đúng vậy đó Thác Bạt sư tỷ, chị ăn thịt thì cũng phải chừa canh cho bọn em uống với chứ, bọn em cũng cần phải tôi luyện mà."
Trong giọng nói của chín người Canh Đằng tràn ngập trách móc.
Có Đường Tuấn ở đây lại còn học được Linh Tàng, dù có thua cũng sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Đặc biệt lần này nhìn thấy được Thác Bạt Tuyết Tình biểu hiện ra oai phong, với sức một người đánh xuyên qua cả quận Bắc Minh càng làm cho người khác không ngừng ngưỡng mộ, những người khác thở một hơi rồi nhướng mày, bọn họ cũng muốn thể hiện một chút chứ.
Thác Bạt Tuyết Tình cũng rất vui vẻ cười nói: "Vậy lần sau cho mọi người ra tay trước vậy."
Đường Tuấn trầm giọng nói: "Tỷ thí vừa rồi còn chưa đủ để cải thiện gì, tối nay tôi sẽ phân tích lại cho các cô cậu một chút. Bất kể là y thuật hay là tu luyện đều phải không ngừng nghiên cứu mới có được thành quả."
Mười người lập tức thu hồi dáng vẻ tươi cười, nghiêm túc nói: "Vâng."
Đám người vừa đi chưa bao xa thì đã nghe người gọi tới: "Các vị của quận Đan Dương, xin dừng bước."
Xoay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đi về hướng của bọn họ.
Người phụ nữ trung niên này không giấu tu vi đi, khí thế mạnh mẽ trên người bà ta toả ra ngoài, ép tới người qua đường bên cạnh Đường Tuấn phải lảo đảo lui ra khỏi khu phố.
Nhưng không có người nào dám thể hiện ra chút bất mãn, vì người phụ nữ trung niên này có tu vi Hợp Thể Cảnh, hơn nữa bên hông mềm mại của người phụ nữ trung niên này còn mang theo một lệnh bài thân phận tượng trưng trong thành Hải Châu.
Người phụ nữ trung niên chưa từng liếc mắt qua vẻ mặt sợ hãi của người qua đường mà đi thẳng tới trước mặt đám người Đường Tuấn, khẽ nâng cằm lên rồi nói: "Là thầy trò của quận Đan Dương đúng không?"
"Ừm."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT