“Chẳng lẽ Côn Luân là tiểu thế giới của một cường giả Động Hư Cảnh?” Trong đầu Đường Tuấn bất giác hiện ra suy nghĩ này.

Nếu đúng như vậy thì lai lịch của Côn Luân sẽ còn đáng sợ hơn anh tưởng rất nhiều. Chênh lệch một cảnh chính là khác biệt cả một trời một vực, cho dù anh có Tiên Thiên Thần Văn cũng không bù đắp nổi, huống chi anh còn cách Động Hư Cảnh hai cảnh giới.

“Linh khí Trái Đất đã cạn kiệt từ ngàn năm, nếu thật sự có Động Khư Cảnh tồn tại, e rằng đã rời khỏi Trái Đất từ ​​lâu.” Đường Tuấn cảm thấy có chút yên tâm.

Bên trong núi Côn Luân, không gian ở đây rộng lớn gấp vạn lần so với vẻ bên ngoài. Lạc Chu Sơn đứng trên một căn gác cao sừng sững, phía sau là Thủy Trân và Lạc Tâm Xuyên. Ngoài ba người, trên gác còn có thêm một người, chính là Lục Minh Châu.

"Lục Minh Châu, ông là người đọc sách, có thể tu hành đến Bán Bộ Hóa Thần cảnh quả thật là không tồi. Ông thật sự định vì tên Đường Tuấn này mà hủy hoại tu hành trăm năm của mình sao?" Lạc Chu Sơn đột nhiên nói.

Lục Minh Châu lắc đầu nói: "Một tên nhóc kiêu ngạo, ngay cả Vạn Thần Hương cũng dám đắc tội, sớm muộn cũng chết, sao tôi lạ nói giúp cho cậu ta chứ."

Lạc Chu Sơn gật đầu nói: "Cũng chẳng khác gì mấy. Thế ông đến vì Việt Nam sao?"

Lục Minh Châu lại không chút do dự lắc đầu nói: "Một đám ngu dân, đâu đáng để tôi hao phí tâm lực. Lần này tôi đến chính là vì Lục gia."

Ông ta chợt dừng lại, sau đó cúi xuống nói: " Lục gia ta sẵn sàng thần phục Côn Luân."

Trên mặt Lạc Chu Sơn lộ ra một tia châm chọc, nói: "Xem ra người ở ngoại giới xem trong ông quá rồi."

Lục Minh Châu nói: "Đám ngu dân đó nghĩ thế nào tôi không quan tâm, tin chắc cao nhân ở Côn Luân Tiên Sơn cũng sẽ không quan tâm. Con đường tu hành là con đường thoát tục. Bọn họ trong mắt tôi chỉ như con kiến, mà suy nghĩ của con kiến thì có thể sánh được với chúng ta sao."

Lạc Chu Sơn khen ngợi: "Nói rất hay. Côn Luân Sơn ta cần có một người có tiếng tăm ra mặt. Chỉ cần ông không có suy nghĩ khác biệt, Côn Luân ta sẽ bảo vệ Lục gia của ông trước sự xâm lấn của ma tộc Hắc Ám. Côn Luân ta đã có đại năng thức tỉnh được Hóa Thần Cảnh, ông có thể ở lại chứng kiến một lúc."

Trên mặt Lục Minh Châu nở nụ cười.

Vì Lục gia mà tới đây, hoặc nói cách khác cũng là vì bản thân ông ta, đây mới là mục đích chính của chuyến đi này.

"Đường Tuấn, cậu dám tới không?"

Lục Minh Châu nhìn ra lối vào của Côn Luân, trong lòng đắc ý: "Lục Minh Châu ta đọc sách cả đời, tầm nhìn độc đáo, có khi nào chọn đứng sai phe. Chỉ cần Hóa Thần Cảnh đại năng thức tỉnh, thì lúc đó sẽ chính là ngày chết của cậu."

Ông ta vừa lóe lên suy nghĩ này, liền nghe thấy một giọng nói đột nhiên vang lên: "Côn Luân, ta tới rồi."

Nghe được giọng nói này, Lục Minh Châu lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Cậu ta thật sự dám tới?"

"Hừ. Đến thì có thể làm được gì, Côn Luân là thánh địa vô thượng, hơn nữa có Hóa Thần đại năng sắp thức tỉnh. Một mình cậu, thì có thể thay đổi được gì?"

Lục Minh Châu nhìn về phía lối vào của Côn Luân, ánh mắt lạnh đi. Trước khi đến Côn Luân, ông ta có thể vẫn còn nghi ngờ về sức mạnh của Côn Luân, nhưng ở Côn Luân hai ngày, ông ta đã nhìn thấy được tình hình bên trong của Côn Luân, không còn nghi ngờ gì về cái danh Vạn Thần Hương của Côn Luân nữa.

Thủy Trân cười mỉa một cái, nói: "Không ngờ người này lại ngông cuồng như thế, ông Lạc, cần tôi giúp không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play