*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Lục lão thần tiên tốt bụng, không nỡ làm cậu ta bị thương, hi vọng Đường Tuấn có thể nhận ra sai lầm của mình, đến Côn Luân chịu đòn nhận tội."

Nhất thời, uy danh của Lục Minh Châu và Lục gia không những không giảm mà còn tăng, đạt đến đỉnh điểm, sánh ngang với gia tộc chí tôn.

Tại Lục gia, Lục gia chủ nhìn Lục Minh Châu, cung kính nói: "Ông chú, chú thật sự phải đến Côn Luân sao?"

Đứng phía sau Lục gia chủ còn có rất nhiều nhân vật quan trọng trong giới tu hành phương Nam.

Lục Minh Châu làm ra vẻ bi thương, thở dài nói: "Tên họ Đường kia đã không muốn đến Côn Luân nhận tội, thì tôi chỉ có thể lết cái thân già này đi, tôi đi thỉnh cầu Côn Luân, hi vọng bọn họ có thể ra tay, bảo vệ Việt Nam khi ma tộc Hắc Ám đến."

Lục gia chủ tức giận nói: "Nhưng mà ông chú, chuyện này rõ ràng là lỗi của Đường Tuấn, dựa vào đâu mà ông chú phải gánh thay cậu ta?"

Lục Minh Châu nói: "Cậu ta vô tri, ngông cuồng, tôi không thể cũng vô tri ngông cuồng theo cậu ta. Dù sao chuyện này cũng phải có người đứng ra. Lục Minh Châu tôi nguyện ý làm người này, chỉ cần có thể bảo vệ an toàn cho Việt Nam cho dù là xá cái mạng này của tôi thì có là gì."

Lục gia chủ nắm chặt tay, đôi mắt già nua đỏ bừng. Những người phía sau có người im lặng, có người tức giận bất bình, quát lớn: "Lục lão gia, ông mới là thiên nhân của Việt Nam! Đường Tuấn kia chưa bằng một phần vạn của ông."

Lục Minh Châu xua tay nói: "Đừng nhắc tới cậu ta. Dù sao cậu ta vẫn còn nhỏ, tôi cũng không trách cứ gì."

Đám người càng tức giận nói: "Lục lão gia thật rộng lượng, nêu ông thật sự gặp phải chuyện không may, mười tám gia tộc tu hành ở phương Nam sẽ không bỏ qua cho tên họ Đường đó!"

Vào ngày hôm đó, Lục Minh Châu rời khỏi Giang Nam, ông ta không đi máy bay riêng mà một mình đến Côn Luân.

So với sự nổi tiếng ngày càng tăng của Lục Minh Châu và Lục gia, danh tiếng của Đường Tuấn giảm sút nghiêm trọng, thậm chí cả tập đoàn Thiên Thanh và Hiệp hội Y học cổ truyền cũng bị ảnh hưởng, rất nhiều công ty cấp cao và y học cổ truyền đồng loạt rời khỏi.

Ba ngày sau, tại Hiệp hội Y học cổ truyền.

Người thân và bạn bè của Đường Tuấn đều đã đến, bọn họ có chút lo lắng, dù sao Côn Luân được mệnh danh là vùng đất của vạn thần, là một nơi thần thoại chân chính.

“Thầy, hay là con đi cùng thầy?” Hàn Bảo Long hỏi.

Đường Tuấn lắc đầu từ chối. Bây giờ Hàn Bảo Long đã bước vào Nguyên Ảnh Cảnh hậu kỳ, Đường Tuấn muốn cậu ta lĩnh ngộ sâu sắc hơn về kiếm đạo, vì vậy vẫn chưa cho cậu ta dùng Hóa Thần Đan.

Hoa Tiểu Niếp cũng nói: "Đường đại ca, Côn Luân khả năng sẽ có đại tu sĩ Hóa Thần Cảnh, hay là anh đừng đi nữa."

Đường Tuấn nói: "Cho dù thật sự có Hóa Thần Cảnh, vậy thì sao. Tôi cũng đâu phải chưa từng giết tu sĩ Hóa Thần Cảnh. Mọi người cứ đợi tôi trở về."

Đường Tuấn nói như vậy, nhưng mọi người càng lo lắng hơn. Từ trong đáy lòng, bọn họ không tin Đường Tuấn thật sự đã giết chết Hóa Thần Cảnh, bọn họ cảm thấy Đường Tuấn chỉ là đang an ủi bọn họ.

Chỉ có Ngân Thiên là cười nói: "Các người đừng làm bộ mặt khổ sở đó nữa, đợi chủ nhân đánh phá Côn Luân, tôi quay phim lại cho các người coi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play