“ Ma tộc Hắc Ám, tôi sẽ tự đánh được, không cần sự trợ giúp của Côn Luân và Vu Môn.”

Dừng lại một chút, Đường Tuấn nói tiếp.

“Còn nữa, hôm nay Vu Cửu Tiêu phải chết!”

Vu Cửu Tiêu đang tươi cười đắc ý, khuôn mặt lập tức cứng đờ, cười lạnh: “ Mày dám không? Tao đứng ở đây cho mày giết.”

Long Vương vội vàng nói: “ Đường Tuấn, không được!”

Vừa nói, anh ta vừa ngăn ở giữa Đường Tuấn và Vu Cửu Tiêu, muốn ngăn cản Đường Tuấn giết Vu Cửu Tiêu.

Nhưng mà, sự cản trở này của Long Vương không có tác dụng. Vu Cửu Tiêu giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt cổ, kêu “ối ối”. Theo lý thuyết, Vu Cửu Tiêu đã có thể tính là cường giả nửa bước Hóa Thần, không có khả năng bị ngạt thở như vậy. Nhưng bây giờ sự việc xảy ra lại chân thật đến vậy.

Đến cả người trong cuộc là Vu Cửu Tiêu hiện giờ trong mắt toàn là vẻ hoảng sợ, pháp lực của hắn bị một bàn tay vô hình thao túng, pháp lực tại khiếu huyệt bên trong nghịch hành, đây mới là hắn thống khổ căn nguyên.

Giờ phút này, Vu Cửu Tiêu bắt đầu cảm thấy hối hận.

“Tên này ít nhất cũng là nửa bước Hóa Thần.” Vu Cửu Tiêu thầm nghĩ.

Nhưng mà đã muộn. Tốc độ của sức mạnh nghịch hành quá nhanh, anh ta chỉ kịp thở chưa tới hai, ba cái. Pháp lực cuộn trào, tiêu hủy tất cả nguyên anh và huyệt khiếu trong cơ thể của Vu Cửu Tiêu.

Cuối cùng, Vu Cửu Tiêu ngã trên mặt đất rồi chết.

“Chuyện này...” Long Vương, Chu Phàm quay sang nhìn nhau, không tin vào mắt mình.

Trong mắt của Lạc Tâm Xuyên hiện rõ sự sợ hãi, cơ thể hơi run rẩy. Sắc mặt anh ta trầm xuống, hừ lạnh một cái, quát lên: “ Long Vương, các anh khỏe quá rồi! Xem ra các anh cũng không cần sự trợ giúp của Côn Luân và Vu Môn, tôi quay về sẽ báo với các trưởng lão.”

Nói xong, anh ta quay người, muốn rời đi.

“Tôi để anh đi rồi sao?”

Đúng lúc này, giọng của Đường Tuấn vang bên tai khiến Lạc Tâm Xuyên dừng lại.

Lạc Tâm Xuyên quay đầu nhìn Đường Tuấn, nói: “Anh cũng định giết cả tôi à? Tôi biết thực lực của anh cao cường, có thể một mình đánh được cảVu Môn. Nhưng nếu Côn Luân thì lại khác. Chỉ khi anh là cường giả Hóa Thần, nếu không chỉ có chết.”

Long Vương cũng vội vàng nói: “ Đường Tuấn, dừng tay lại.”

Đường Tuấn nói với Lạc Tâm Xuyên: “Tôi sẽ không giết anh.”

Trên mặt Lạc Tâm Xuyên lộ rõ sự mừng rỡ, Vu Cửu Tiêu chết như thế quả thực dọa chết anh ta.

“Nhưng việc châm chọc, khiêu khích tôi thì tôi không thể bỏ qua.”

Nghe Đường Tuấn nói vậy, sắc mặt của Lạc Tâm Xuyên lập tức tối sầm. Anh ta không kịp phản ứng, một cánh tay đã bị chặt đứt, rơi xuống đất. Vết thương vô cùng bằng phẳng, giống như bị cắt bởi một thanh kiếm thần.

“Cút đi. Khi trở về, hãy nói với bọn họ, ba ngày sau tôi sẽ tới Côn Luân.” Đường Tuấn nói.

Lạc Tâm Xuyên mồ hôi trên mặt không ngừng chảy. Anh ta cầm máu trước, sau đó cúi xuống nhặt cánh tay bị chặt đứt lên, không dám nhìn Đường Tuấn mà quay người chạy đi.

Trong gian phòng, Long Vương nhìn vết máu đang dần khô trên đất và cái xác đang trở nên lạnh ngắt của Vu Cửu Tiêu vô cùng tức giận, nói với Đường Tuấn: “Bây giờ anh đã hài lòng chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play