*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nụ cười trên mặt Lạc Tâm Xuyên cứng đờ, không tin vào mặt mình. Ngay cả anh ta cũng không thế đánh lại được Vu quyền.

“Là thiên tài của Vu Môn đến cả việc tát người khác cũng phải để tôi dạy, quá kém cỏi.” Đường Tuấn liếc Vu Cửu Tiêu, lạnh lùng nói.

Vừa nói, anh vừa bước về phía trước.

Bịch!

Lạc Tâm Xuyên chặn trước mặt Đường Tuấn, khẽ thét: “Đủ rồi.”

“Tôi lại nghĩ thễ vẫn chưa đủ. Muốn làm nhục tôi thì phải trả giá.” Đường Tuấn nói.

Lạc Tâm Xuyên nhíu mày, nhìn Vu Cửu Tiêu đang nằm dưới đất, ánh mắt của anh ta trở nên âm trầm.

“Mày dùng thủ đoạn xấu xa.” Vu Cửu Tiêu dù kiệt sức nhưng vẫn cố gắng đứng lên, gằn giọng nói.

Anh ta nhìn Long Vương, nói: “Có vẻ như việc đối phó với Ma tộc Hắc Ám, các người đã không cần ta Vu Môn chúng ta giúp đỡ rồi.”

Long Vương kinh ngạc nói: “Ý anh là sao?”

Hoa Hạ đối phó với Ma tộc Hắc Ám không thể thiếu sự giúp đỡ của Vu Môn và Côn Luân. Nếu như bọn họ không giúp đỡ, Hoa Hạ của họ chắc chắn sẽ sớm bị giết sạch.

Vu Cửu Tiêu mỉm cười, nói: “Lần này chúng tôi tới đây là muốn thảo luận với mọi người việc hợp tác đối phó với Ma tộc Hắc Ám, nhưng có vẻ các người không cần, thậm chí còn đánh cả tôi. Thật tức giận! Còn lý do gì để tiếp tục hợp tác chứ? Dù sao thì Ma tộc Hắc Ám cũng không đánh được Vu Môn, nếu như người của Hoa Hạ bị giết hết, đó cũng là chuyện của mấy người, không liên quan gì đến chúng tôi.”

Long Vương đột nhiên nắm chặt nắm đấm, gân xanh hiện lên. Chuyện này rõ ràng là Vu Cửu Tiêu sai, nhưng từ miệng anh ta nói ra, lại thành Đường Tuấn sai.

“Vậy anh muốn làm gì?” Long Vương cố lửa giận, hỏi.

Vu Cửu Tiêu chỉ vào Đường Tuấn, trên mặt nở nụ cười, nói: “Rất đơn giản. Anh ta vừa rồi đánh tôi mười cái tát. Vì vậy, bây giờ tôi sẽ trả lại cho anh ta mười cái, sau đó sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra nữa. Tôi thấy yêu cầu này cũng không quá đáng.”

Long Vương ngẩn người, nhưng ngay lập tức Vu Cửu Tiêu nói: “Tất nhiên, anh ta cũng không được né tránh, lại càng không được phép dừng sức chống cự. Nếu như vi phạm, chuyện hợp tác không cần nói nữa!”

Sắc mặt của Long Vương lập tức trầm xuống. Nếu bị tát mười cái mà không né tránh, không chống cự, Đường Tuấn không chết thì cũng bị thương nặng.

Vu Cửu Tiêu hai tay ôm ngực, nói: “Các người nhanh quyết định đi, tôi không có tính kiên nhẫn.”

Anh ta nhìn Đường Tuấn, cười nói: “vì Hoa Hạ, tao nghĩ mày chắc chắn sẽ không từ chối.”

Sắc mặt Long Vương tái xanh, không đành lòng nhìn Đường Tuấn, nhưng đối phó với Ma tộc Hắc Ám thật sự cần sức mạnh của Vu Môn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play