*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy người Đông Hy Nhiên mặc dù đều không hiểu gì, nhưng những mệnh lệnh này đều từ người mạnh nhất trong môn phái của bọn họ, bọn họ cũng không dám cãi lại.

Thành Long An, bên trong trụ sở của nhà họ Cổ, một người đứng trong đại sảnh, khoác áo choàng màu đen trùm kín người, không rõ nam hay nữa.

“Cô nói, người này giữ Vân Minh? Tin tức là thật sao?” Ngồi trên cái ghế ở giữa đại sảnh, một người đàn ông trung niên nét mặt uy nghiêm, một loại áp lực tỏa ra từ trên người ông ta. Trên tay ông ta cầm một bức tranh, là bức tranh vẽ ảnh của Đường Tuấn.

Người choàng áo đen thấp giọng, nói: “Vô cùng chính xác. Tôi đã thăm dò được, chính là cậu ta đánh bại mai phục ở thành Long An, bắt giữ cô Cố.

Người choàng áo đen khẽ ngẩng đầu, lô ra một gương mặt phụ nữ trưởng thành.

Chúc Anh Hưng, người trùm áo đen này lại là trưởng lão thứ năm của Độc Tông, Chúc Anh Hưng.

Người đàn ông trung niên nói: “Bà nói cho tôi biết chuyện này, có ý đồ gì?”

Chúc Anh Hưng cười nói: “Người này giám bắt giữ cô Cố, tội không thể tha, đây là điều tôi nên làm. Quả thật không dám giấu giếm, tôi từng đụng chạm với người ngày, thực lực của cậu ta mạnh hơn tôi một chút. Nếu như nhà các người có thể bắt cậu ta lại, sau đó phế bỏ võ công của cậu ta rồi giao cho tôi xử lý là được rồi.”

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Được, tôi đồng ý với bà.”

Ông ta cuộn bức tranh lại, bỗng nói: “Nghe nói Độc Tộc của các người có chín Văn Nguyên Đan, có đúng như vậy hay không?”

Chúc Anh Hưng sững sờ.

“Trả lời tôi.” m thanh của người đàn ông trung niên như sấm vang lên bên cạnh tai của Chúc Hướng Hồng.

“Là sự thật. Có điều đều bị tên khốn nạn kia làm hỏng rồi.” Chúc Anh Hưng oán trách trả lời.

Vốn dĩ Đồ Yên Nhi là hy vọng của bà ta, nhưng bây giờ Đồ Yên Nhi đã thăng cấp Nguyên Anh, khiến cho tất cả bố trí của bà ta thất bại trong gang tấc.

“Rất tốt. Tôi giao tên nhóc họ Đường cho bà, bà giao người đệ tử ngưng tụ chín văn cho ta, nghe nói cô ta là đệ tử của bà, có nỡ hay không?” Người đàn ông trung niên giọng điệu như trêu tức.

Chúc Anh Hưng trả lời: “Có gì mà nỡ hay không nỡ, nó đáng chết! Đợi sau khi đại hội thăng cấp kết thúc, tôi sẽ giao nó lại cho các người.”

Lúc nói chuyện, ánh mắt Chúc Anh Hưng nhìn người đàn ông trung niên này mang theo e ngại đậm sâu. Người đàn ông trung niên này tu vi đạt cảnh giới cuối cùng của Nguyên Anh, là người mạnh nhất trong nhà họ Cố.

Sau một ngày, bên trong phòng Động Thiên của nhà họ Tạ, Đường Tuấn gấp lại một quyển bí kíp thần thông cuối cùng, vuốt vuốt thái dương, muốn xoa dịu cảm giác đầy trướng trên đầu.

Trong phòng Động Thiên, có thông công hai trăm linh bảy cuốn bí kíp pháp thuật cấp bậc Đại Thừa Viên Mãn. Thời gian một ngày, Đường Tuấn đọc hết toàn bộ, hơn nửa đều dung dung nhập thành chín mươi chín loại chân ý, tụ hợp vào bên trong thần văn. Cho dù anh có chín mươi chín chữ cổ giúp đỡ, cũng cảm thấy tinh thần vô cùng mỏi mệt, rõ ràng là sử dụng não quá độ, trên mặt tái nhợt lộ ra vẻ không khỏe, nhìn cả người vô cùng uể oải.

Có điều loại khổ cực này vô cùng đáng giá.

Bên trong biển ý thức, chín mươi chín chữ cổ cáng thêm sáng tỏ, tản ra một khối khí tức nhu hòa thân mật, dường như giống với toàn bộ thực lực nguyên bản.

Bên trong tử phủ, bên trên nguyên đan.

Anh tự nghĩ ra ba phép thần thông, kết hợp với khí tức của chín mươi chính Đạo Thần Văn lại càng trở nên âm trầm, giống như ở trong trạng thái lột xác. Trong có có mấy thần văn, đã đạt đến cấp bậc Đại Thừa viên mãn.

Thời gian một ngày, Đường Tuấn chỉ có thể giác ngộ chân ý, không có biện pháp khiến thần văn trực tiếp lột xác thành công, nhưng bây giờ vấn đề chỉ còn là thời gian, mỗi giây mỗi phút thần văn đều đang lột xác, hơn nữa không có ngừng lại.

“Có lẽ chờ toàn bộ chín mươi chín Đạo Thần Văn thăng cấp, mình có thể đột phá Nguyên Anh.” Đường Tuấn nghĩ thầm trong lòng. Anh có thể cảm thấy sức mạnh nguyên đan có thể chứa được đã đạt đến giới hạn.

Mặc dù không phải toàn bộ chín mươi chín Đạo Thần Văn đều đang thay đổi, nhưng thực lực của Đường Tuấn lại tăng lên từng giây từng phút, đã đạt đến hơn năm triệu. Đường Tuấn suy nghĩ, tốc độ thay đổi như thế này cần thời gian khoảng chừng hai tháng, không sai lệch lắm.

Rầm.

Cửa chính của phòng Động Thiên bị mở ra, người đàn ông trung niên đứng ở ngoài cửa, nói với Đường Tuấn: “Đã hết giờ.”

Đường Tuấn nghe thấy thế, chỉ có thể đè nén suy nghĩ trong lòng, đi ra khỏi phòng Động Thiên.

Người đàn ông trung niên đứng ở cửa, nhìn thấy sắc mặt Đường Tuấn, trên mặt ngập tràn vẻ giễu cợt, lắc đầu.

“Quả nhiên, muốn một ngày lĩnh hội thần thông bên trong này qua khó khăn. Tinh thần của tên này suy nhược đến trình độ này, nhất định ảnh hưởng tu hành sau này. Ngô đại sư tính toán thật chuẩn, lại dùng đến phương pháp này.” Người đàn ông trung niên nghĩ thầm.

Bên ngoài Động Thiên, Ngô Nhất Chương nhìn thấy sắc mặt Đường Tuấn, trong lòng cũng âm thầm coi thường anh không biết tự lượng sức mình, nhưng trên mặt lại là bộ dạng quan tâm vô cùng, đi lên phía trước đỡ Đường Tuấn, nói: “Tôi đã nói cậu rồi, không thể tu luyện quá nhiều thần thông, sao không cho vào đầu tí nào thế.”

Đường Tuấn chỉ có thể trầm mặc, kể cả anh có nói sự thật, chỉ sợ cũng không ai tin.

“Đi thôi, tôi đưa cậu đi gặp mấy người Thần Đình.” Rời khỏi phòng Động Thiên, Ngô Nhất Chương bỗng nhiên nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play