*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dựa theo quy định ở quá khứ, thời gian đi vào phòng Động Thiên ít nhất cũng phải là ba ngày, dù sao để có thể vào trong phòng Động Thiên, đều là Đại Thừa sơ cấp trở lên, vô cùng huyền ảo, kể cả người có thiên phú xuất chúng, cũng cần hai ngày mới có thể học xong một môn pháp thuật. Mà Ngô Chân Chương lại nói chỉ mở cho Đường Tuấn một ngày, rõ ràng là đối với người xa lạ này có chút đối địch, muốn ông ta âm thầm ngáng chân.
Ngô Nhất Chương thấy người đàn ông trung niên thức thời, cũng cười cười, nói: “Đường Tuấn, thần thông bí tịch trong phòng này cậu có thể xem tùy ý, nhưng đừng nghĩ đến việc có thể giấu đi, văn tự trong sách đều có bố trí cấm chế, chỉ khi cậu chân chính lĩnh ngộ, thông suốt pháp thuật hoặc chân y thì mới có thể tu luyện, biến thành của mình.”
Đường Tuấn khẽ gật đầu,
Thông báo hai câu, Ngô Nhất Chương lập tức rời đi, mà thời gian của Đường Tuấn có hạn, cũng nhanh chóng tiến vào trong phòng Động Thiên. Anh muốn xem thử xem bên trong phòng Đông Thiên có thể cất giữ cái gì giúp thần văn của anh lên cấp được không.
Vừa đặt chân vào trong phòng Động Thiên, Đường Tuấn lập tức cảm thấy không gian bên trong này so với bên ngoài lớn hơn rất nhiều, có khi gấp hơn mười lần.
“Chắc là không gian bên trong phòng Động Thiên cho trận pháp yểm hộ.” Đường Tuấn thấy thế, nghĩ thầm trong lòng.
Loại hình trận pháp trong không gian, chỉ có thể đạt đến cảnh giới Hóa Thần mới có thể bố trí.
Liếc nhìn lại, từng quyển từng quyển sách quý hiếm xếp trên giá sách, ít nhất cũng có mấy trăm quyển.
“Mấy trăm quyển pháp thuật Đại Thừa.” Đường Tuấn tùy tiện lật nhìn mấy quyển, hai mắt lập tức sáng lên.
Ngô Nhất Chương không có lừa anh, mỗi một cuốn sách trong này đều là pháp thuật cấp bậc Đại Thừa. Hơn nữa càng đi vào bên trong càng cao cấp hơn. Cuốn sách lúc này Đường Tuấn đang cầm trong tay là bí kíp pháp thuật Tứ Hợp Ấn. Cuốn Tứ Hợp Ấn này đã đạt cấp bậc Đại Thừa viên mãn, theo ánh mắt Đường Tuấn, bên trong biển ý thức xuất hiện một dòng chữ cổ hơi lập lòe, trong đầu Đường Tuấn đột nhiên xuất hiện cái mà anh hiểu. Bên trong Tử Phủ, có một thần văn trên nguyên đan đang dần lột xác, từng chút từng chút nâng cấp, cuối cùng đạt đến cảnh giới Đại Thừa viên mãn.
Đợi xem xong Tứ Hợp Ấn, Đường Tuấn tính toán thời gian một chút, đã dùng mất một tiếng đồng hồ.
“Thời gian căn bản không thể đủ.” Vốn dĩ Đường Tuấn còn muốn giác ngộ mấy pháp thuật này nhiều thêm một chút,tranh thủ đem chín mươi chín loại thần thông đạt đến cảnh giới Đại Thừa viên mãn, nhưng hiện tại xem ra, thời gian thiếu rất nhiều.
“Là mình nghĩ nhiều rồi, kể cả thời gian có đủ, mình cũng không có nhiều nguyên thạch đột phá như vậy.” Đường Tuấn cười khổ nói. Tính cả Đen nguyên Tinh, tất cả nguyên thạch trong tay anh nhiều nhất cũng mới có thể tu luyện đến trình độ năm sáu mươi đạo Thần Văn.
“Cũng may mà mình không vội vã tu luyện.”
Đường Tuấn cười cười. Anh khác với người khác, anh chỉ cần giác ngộ chân ý trong bí kíp, sau đó xem như chìa khóa để mở ra nội dung của chín mươi chín chữ cổ nhiều thêm một chút, từ đó đạt được mục đích lên cấp Thần Văn. Mà giác ngộ chân ý, tốc độ nhanh hơi rất nhiều so với học pháp thuật trong bí tịch. Thời gian có thể rút ngắn tám chín mươi phần trăm.
Một lần nữa cầm lấy một cuốn bí kíp thần thông, đợi sau khi xem xong, một dòng chữ cổ lại sáng lên, việc này tương đương với Đường Tuấn lại nắm giữ thêm một chân ý nữa.
Cả quá trình còn không đến mười phút.
Người khác cũng là cần tu luyện trước, sau đó chậm rãi giác ngộ chân ý, lâu thì là bảy tám năm, nhanh thì là hai ba năm. Nhưng đến lượt Đường Tuấn, lại ngược lại, mười phút giác ngộ một chân ý, sợ là tin này mà truyền ra ngoài có khi hù chết con nhà người ta.
“Chín mươi chín chữ cổ này quả thật kì diệu.” Trong lòng Đường Tuấn cảm thán một chút, nhanh chóng xem sách trong phòng Động Thiên.
Đồng thời, Đường Tuấn đối với tổ chức Diệt Thần thần bí này càng ngày càng hiếu kì, có nhiều bí kíp thần thông như vậy, rốt cuộc Diệt Thần có lai lịch như thế nào.
Lúc này bên trong một hội quán ở thành Long An, bên ngoài cắm một lá cờ vẽ ngọn lửa đang thiêu đốt sợi lông chim. Đây là sản nghiệp bên trong thành Long An của Hoả Vũ Môn.
Trong quán, Viêm Kiên vô cùng tức giận, từ từ kể lại chuyện đã xảy ra ở Lầu Tiên Sơn.
Bùm.
Chờ đến khi Viêm Kiên nói xong, một lão già ngồi ở vị trí trên cao đánh một chưởng lên mặt bàn, một tia lửa nổ tung, cả cái bàn lập tức bốc cháy. Lão già mặc áo choàng màu xám, bên trên có vẽ một cái mặt trời chói chang, điều này đại diện cho địa vị của ông ta ở Hỏa Vũ Môn rất cao, là cấp bậc thái thượng trưởng lão, chỉ dưới trướng môn chủ mà thôi.
“Ông trẻ, chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy. Hỏa Vũ Môn chúng ta không có chuyện phải chịu thua thiệt lớn như vậy, cho dù có Ngô đại sư đứng ra, chúng ta cũng cần đòi lại công đạo, dạy dỗ tên kia một chút.” Viêm Kiên không cam lòng mà nói.
Nghe được cái tên Ngô Nhất Chương, trong mắt lão già lộ ra vẻ kiêng dè. Tu vi của ông ta cũng đã bước vào cảnh giới Nguyên Anh cao cấp, nhưng bởi vì dựa vào bí pháp để đột phá, cho nên pháp lực chỉ miễn cưỡng đạt được ba triệu rưỡi, so mơi cảnh giới Nguyên Anh cao cấp chính thức thì yếu hơn rất nhiều, chứ đừng nói đến Ngô Nhất Chương nửa bước hóa Thần, tự mình dẫn dắt cảnh giới Nguyên Anh cao cấp, có mười ông ta cũng chưa chắc đã là đối thủ của Ngô Nhất Chương.
Ông già trầm ngâm, dường như còn đang do dự, bỗng nhiên sắc mặt ông ta biến đổi.
Một lát sau, ông ta mới lên tiếng: “Chuyện này cứ tính như vậy đã, con đừng nhắc lại.”
Viêm Kiến lập tức giật mình, tức giận nói: “Vì sao cơ?”
Lão già liếc mắt nhìn Viêm Kiến, nói: “Đây là mệnh lệnh của ông nội con.”
“Ông nội.” Sắc mặt Viêm Kiến cũng lập tức biến đổi.
Ông nội hắn là người mạnh nhất Hỏa Vũ Môn, trụ cột nói một không hai, kể cả tông chủ của Hỏa Vũ Môn, cha của cậu ta cũng không dám cãi lại.
“Con biết rồi.” Mặc dì không biết vì điều gì, nhưng Viêm Kiến vẫn cắn răng gật đầu.
Lão già nhìn cậu ta tán thưởng, nói: “Người kia ẩn giấu cảnh giới Nguyên Anh cao cấp, các con không bằng cậu ta cũng rất bình thường. Có điều với tư chất của con, chỉ cần con chăm chỉ tu hành, tương lai không phải không có hi vọng vượt qua.