Khuôn mặt Tiểu Tâm cứng lại.

"Tiểu Tâm, anh ta chỉ là một người xa lạ, đến cả tên anh ta là gì em cũng không biết thì quan tâm chuyện của anh ta làm cái gì."

"Đúng vậy, Tiểu Tâm, đừng bởi vì loại người dưng nước lã này mà ảnh hưởng đến hứng thú của chúng ta."

"Khó lắm cậu Tiêu mới đưa chúng ta vào đây, cô phải cảm ơn cậu Tiêu mới đúng, cần gì phải phiền lòng vì loại người này."

Cả đám người đều khuyên nhủ Tiểu Tâm.

Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng động ồn ào, đám người dạt hết ra tạo thành một con đường, tiếng phanh xe liên tục vang lên, hơn mười chiếc xe limousine chỉnh tề dừng lại.

"Hoành tráng vậy, ai đến không biết?"

"Ngay cả nhà Kitagawa mà mấy người cũng không biết, lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy đều vô ích cả." Tiêu Lễ nói.

"Nhà Kitagawa, không phải là nhà Kitagawa có thể sánh vai với nhà Mitsui trong địa phận Nhật Bản đó chứ." Có người há hốc miệng, thốt lên đầy kinh ngạc.

"Tất nhiên rồi. Ngoài họ ra còn có gia đình Kitagawa thứ hai nữa sao?” Tiêu Lễ nói.

Anh ta nhìn về một góc nào đó, thân thể đột nhiên cứng đờ, anh ta kêu lên thất thanh: "Kitagawa Keiko cũng tới đây sao, chẳng lẽ cô ta cũng muốn tiến vào hồ Okutama để quan sát cuộc tỷ thí.”

Mọi người nhìn qua thì thấy một người phụ nữ mặc trang phục chỉn chu đang đi về phía bọn họ dưới sự hộ tống của đoàn xe bảo vệ, có vẻ cô ta cũng muốn tiến vào hồ Okutama.

Kitagawa.

Nghe được cái tên này, đám người Tiểu Tâm đều có vẻ vô cùng khiếp sợ. Gia đình bọn họ cũng được coi là có chút bối cảnh, nhưng nếu đem so với Kitagawa thì hoàn toàn không cùng một cấp độ. Giống như Tiêu Lễ nói, gió tầng nào gặp mây tầng ấy thôi.

Đám người nhìn về phía Tiêu Lễ, trong lòng thầm nghĩ: "Ngay cả anh trai của Tiêu Lễ cũng không sánh được với Kitagawa Keiko.”

"Cô ta đang tiến gần chỗ chúng ta." Mấy người bất ngờ kêu lên.

Kitagawa Keiko nhìn lướt qua chỗ bọn họ, bước chân của cô ta khựng lại một chút, sau đó đi thẳng về phía bọn họ.

"Lẽ nào cô Kitagawa biết chuyện tên này muốn xông vào hồ Okutama nên tới đây cảnh cáo anh ta." Có người lẩm bẩm.

"Chắc không phải đâu, cô Kitagawa là ai, sao có thể dừng bước chân của mình vì loại người này được." Một người lắc đầu.

Thân phận của tên to gan liều lĩnh trước mắt này và cô Kitagawa khác nhau quá lớn, một người trên trời một kẻ dưới đất, làm sao có thể quen biết nhau được.

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng mọi người vẫn lặng lẽ cách xa Đường Tuấn thêm một chút, ánh mắt mang hàm ý trêu chọc. Chỉ có Tiểu Tâm còn ở tại chỗ không biết làm sao.

"Tiểu Tâm."

Tiêu Lễ có hảo cảm rất tốt với Tiểu Tâm, anh ta vừa định nhắc nhở cô thì đã thấy đoàn người của Kitagawa Keiko chỉ cách bọn họ còn mấy mét nên lập tức yên lặng không dám nói tiếp.

"Thôi vậy, cô tự lo thân mình đi. Ai bảo cô lại ra mặt vì loại người này.” Tiêu Lễ thầm nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play