"Cậu cả Tiêu, cậu có cách nào để mọi người vào đó không?"

Mọi người dùng ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn Tiêu Lễ.

Tiêu Lễ vỗ vỗ ngực, nói: "Vào thì vào được. Một lát nữa anh trai tôi sẽ tới đây, không sợ nói cho các anh biết, anh trai tôi có quen biết với một ông lớn trong số đó đấy, tí để tôi nói mấy câu thì đưa mọi người vào đó chẳng phải chuyện khó khăn gì.”

"Vậy xin cảm ơn cậu Tiêu rồi, chờ về nước, tôi sẽ mời anh uống rượu."

Mấy người nghe vậy liền liên tục cảm ơn Tiêu Lễ.

Biểu cảm trên gương mặt Tiêu Lễ hết sức đắc ý.

“Các anh xem, tên kia muốn làm gì kìa?” Đúng lúc này, mấy người nhìn thấy một thanh niên mặc một thân trang phục giản dị, vẻ ngoài cũng bình thường đang đi về phía hồ Okutama. Ở phía trước anh ta, là quân đội Nhật Bản không biết bao người.

"Không phải anh ta muốn xông vào hồ Okutama đó chứ? Kẻ này to gan thật đó.”

"Hình như anh ta cũng là người Việt Nam, không thể thấy chết không cứu, để tôi đi qua nhắc nhở anh ta một câu." Một cô gái nhăn mũi rồi chạy qua.

"Tiểu Tâm vẫn quá thiện lương. Theo tôi thấy, loại người này phải để cho anh ta tự sinh tự diệt mới đúng.” Có người cất giọng khinh thường.

"Này, nơi này không thể đi vào đây." Tốc độ của Tiểu Tâm rất nhanh, chớp mắt đã đứng trước mặt rồi ngăn lại người thanh niên muốn xông vào hồ Okutama kia.

Thanh niên cười nhạt, anh ta hỏi cô: "Vì sao?”

Thanh niên này tất nhiên là Đường Tuấn vừa mới đến hồ Okutama.

Tiểu Tâm liếc nhìn đám bảo an cách đó không xa, cô nói nhỏ: "Nghe nói có hai ông lớn muốn tỷ thí ở hồ Okutama, đã dừng hết mọi hoạt động rồi. Người bình thường không vào được đâu.”

Đường Tuấn nghe vậy thì bật cười, anh nói: "Vậy thì tôi càng phải vào.”

Anh ta chính là người tham gia trận đấu, nếu không đi thì Tanabe Yaro tỷ thí với ai.

Tiểu Tâm nhướng mày, tựa như giận người trước mắt này không nghe lời khuyên bảo. Vừa định nói thêm vài câu thì có một giọng nói đầy trêu tức vang lên: "Đi vào? Anh vào đó làm trọng tài cho họ ư?”

Vừa dứt lời liền có mấy người đi tới.

Người nói chuyện chính là Tiêu Lễ, anh ta khệnh khạng chắp hai tay ra sau lưng, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Đường Tuấn, tư thái tràn đầy ý miệt thị.

"Ha ha ha. Cậu Tiêu đúng là thích kể chuyện cười, nhìn cái dáng gầy gò của anh ta mà đòi làm trọng tài sao, tôi thấy làm bia đỡ đạn cho người tôi thì có.”

Nghe Tiêu Lễ nói vậy, mấy người đi theo sau liền cười ha ha.

"Tiểu Tâm, em để ý tới loại người này làm cái gì? Anh ta muốn chết thì cứ để anh ta đi chết. Đợi lát nữa mọi người đi theo tôi, tôi cam đoan tất cả có thể vào đó, mà nói không chừng còn có thể xin được chữ ký của nhân vật bí ẩn kia ấy chứ.” Tiêu Lễ nói.

Tiểu Tâm rất muốn vào đó, nếu có thể lấy được chữ ký của đại nhân vật này thì còn giá trị hơn mấy ngôi sao oppa Hàn Quốc ấy chứ.

"Vậy có thể dẫn cả anh ta vào không?" Tiểu Tâm hỏi.

Cô nhìn vẻ mặt nhất quyết phải đi vào đó của Đường Tuấn, lại sợ anh xúc động làm bừa nên mới hỏi thêm một câu.

Tiêu Lễ nhìn Đường Tuấn, khinh thường nói: "Tiểu Tâm, gió tầng nào thì gặp mây tầng ấy. Để loại người vô tri lỗ mãnh như anh ta đi vào rồi gây ảnh hưởng đến cuộc tỷ thí của hai ông lớn kia thì sao. Đừng nói là em mà chính bản thân tôi cũng không gánh nổi trách nhiệm đó đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play