*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh nhìn sang Thiệu Quý Khương ở một bên, muốn xem suy nghĩ của anh ta.
Đối phương đã có thể nhìn ra thì chắc hẳn có cách chữa trị. Hơn nữa người bệnh này cũng là của Thiệu Quý Khương, trước khi đối phương bỏ cuộc, anh không muốn nhúng tay. Đương nhiên nếu thật sự đến lúc có nguy hiểm cho sự an toàn của người bệnh, anh sẽ buộc phải tham gia. Dù sao sự an nguy của bệnh nhân mới là thứ quan trọng nhất.
Thiệu Quý Khương tách mí mắt của cô gái trẻ ra quan sát một lát rồi thở dài, nói: "Quả thật là mất hồn." Mặc dù anh ta chưa từng thấy ca bệnh, nhưng triệu chứng của cô gái không khác những gì ghi trên sách là mấy.
Khi Lư Thế Giang đứng bên cạnh nghe thấy hai chữ ‘mất hồn’ cũng thay đổi sắc mặt, lông mày trắng tuyết hơi nhíu chặt, lộ ra sự bất an sâu sắc. Mặc dù phái Phù Dương Lưu có kế truyền từ xa xưa, trong đó có mười thậm chí trên trăm loại sách cổ liên quan tới thuật châm cứu Đông y và phương pháp dùng thuốc, nhưng không có một loại nào có thể chữa chứng mất hồn.
Chứng mất hồn liên quan đến mặt tinh thần của cơ thể người, trong Y học cổ truyền có một loại bí pháp có thể trị mất hồn, thuật Chúc Do! Nhưng thuật Chúc Do đã thất truyền từ ngàn năm trước. Nghe nói ngàn năm trước có một thời kì nước Việt Nam phát triển thuật Chúc Do đến đỉnh cao, nhưng sau đó không biết vì nguyên nhân gì, thuật Chúc Do đột nhiên biến mất trong dòng sông lịch sử. Nhưng cho dù không biến mất thì thế nào. Theo Lư Thế Giang thấy, thuật Chúc Do là tà thuật vu thuật, hoàn toàn không xứng mang danh mấy chữ Y học cổ truyền.
Điều thật sự khiến ông ta lo lắng là một chuyện khác.
"Ván này chúng ta..."
Lư Thế Giang đang chuẩn bị mở miệng thay Thiệu Quý Khương bỏ ván này. Bệnh này, cho dù ông ta tự mình ra tay cũng bó tay toàn tập, huống chi Thiệu Quý Khương chỉ là đệ tử được ông ta chân truyền tám chín phần.
Sao anh ta có thể thắng?
Nhưng lần này Thiệu Quý Khương lại có vẻ hơi vô lễ ngắt lời thầy mình: "Thầy, con muốn thử một lần!"
"Thử một lần? Anh lấy cái gì mà thử! Tôi hỏi anh, phái Phù Dương Lưu chúng ta có y thuật hoặc sách cổ nào có thể trị liệu chứng mất hồn đâu! ‘Lý thuyết y học chân truyền’, ‘Y pháp Viên Thông’, hay là ‘Thiên Chân Luận’! Người làm nghề y kỵ nhất là làm loạn không biết tự lượng sức mình, đó là không chịu trách nhiệm với người bệnh và bản thân!"
Lư Thế Giang trầm giọng quát, vẻ mặt giận dữ.
Chẳng ai ngờ rằng, người đứng đầu phái Phù Dương Lưu này lại đột nhiên nổi giận, hơn nữa còn nổi giận với đệ tử mà ông ta yêu thích coi trọng nhất.
Nhưng dường như Thiệu Quý Khương đã dự đoán từ trước, anh ta bình tĩnh nói: "Những thứ mà thầy nói đều không thể trị chứng mất hồn."
"Vậy anh còn có bản lĩnh gì? Bản lĩnh trên người anh đều đến từ tôi, anh được mấy phân mấy lượng tôi không biết sao? Nếu anh dám làm loạn, làm hỏng thanh danh của Phù Dương tôi thì đừng trách tôi trục xuất anh ra khỏi sư môn!" Lư Thế Giang nói với giọng lạnh lùng.
Cả đời ông ta xem trọng nhất là Y học cổ truyền và thanh danh của môn phái Phù Dương, vô cùng yêu quý danh dự của mình, tuyệt đối không cho phép nó bị đệ tử của mình làm hỏng! Cho dù người này là đệ tử mà ông ta thương yêu nhất cũng không được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT