*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cuối cùng, Thiệu Quý Khương thở dài một hơi, nói: "Mặc dù thắng mà không vẻ vang gì, nhưng cũng chỉ đành vậy."
Thấy Thiệu Quý Khương lại không biết xấu hổ như thế, một đám người Hiệp hội Y học cổ truyền không khỏi căm phẫn sục sôi, trợn mắt nhìn anh ta.
"Một với không. Nếu hội trưởng thua thêm một ván thì thật sự phải chắp tay nhường vị trí này, đến lúc đó cũng sẽ gây ra ảnh hưởng cực lớn đối với hiệp hội." Bọn họ rối rít nhìn sang Đường Tuấn, hoàn toàn không hiểu tại sao Đường Tuấn làm vậy.
Thiệu Quý Khương lại làm như không thấy thái độ của họ, nói: "Vậy tiếp theo do tôi chọn người."
Đường Tuấn vừa định gật đầu.
Bỗng nhiên, trong năm người bệnh còn lại bỗng nhiên có người ngã xuống đất, phát ra tiếng ngã trầm thấp.
Ngay lập tức,mọi người đều bị thu hút về phía đó.
Người ngã xuống đất là một cô gái trẻ mới hai mươi tuổi. Sắc mặt của cô gái có phần tái nhợt, hô hấp yếu ớt, xem ra có vẻ là mắc bệnh nặng, trong miệng liên tục phát ra tiếng nói mớ kỳ lạ.
"Xảy ra chuyện gì?" Mấy người Hạ Văn Thanh, Mặc Thiên Ngữ vội vàng hỏi.
"Mất hồn."
Đường Tuấn và Thiệu Quý Khương gần như đồng thời nói ra.
Hai người nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc từ trong ánh mắt của nhau.
"Mất hồn là gì?" Mặc dù xuất thân của Hạ Văn Thanh và Mặc Thiên Ngữ có liên quan đến Y học cổ truyền, nhưng vẫn thấy lạ lẫm đối với từ này.
Vương Tấn Lợi đứng bên cạnh, sắc mặt của anh ta lập tức thay đổi, thất thanh nói: "Mất hồn mất vía!"
"Ừ." Sắc mặt của Đường Tuấn nghiêm nghị, gật đầu.
Người có ba hồn bảy vía, thiếu một thứ cũng không được.
Đột nhiên hoảng sợ hoặc bị người ta dùng thủ đoạn tà ma gây tổn thương ba hồn bảy vía thì sẽ xuất hiện tình trạng mất hồn. Người mất hồn, người nhẹ thì suy nhược tinh thần, tinh thần thể lực không phấn chấn, người nặng thì hôn mê sâu, trở thành người thực vật, chết đi trong lúc say giấc nồng mà không hề hay biết.
Nếu là trước kia thì Đường Tuấn cũng sẽ không tin, anh sẽ cho rằng đó là học thuyết xằng bậy. Nhưng bây giờ tầm mắt của anh rộng mở, biết rằng đúng thật có tồn tại cách nói ‘mất hồn’.
Khoảng thời gian trước, hai người Cổ Sáng bị anh giết và Xích Luân chạy trốn đều là đại vu sư tiếng tăm lừng lẫy ở Đông Nam Á, trong tay họ nắm giữ một hai thủ đoạn khiến cho người ta mất hồn. Đương nhiên thủ đoạn này nhiều nhất chỉ có thể ảnh hưởng đến người bình thường và võ giả Nội Kình. Theo võ đạo tinh tiến, hồn phách và thân thể kết hợp càng thêm chặt chẽ, thậm chí có một số võ giả Thần Hải cảnh tu thành Pháp Tướng Tinh Thần bảo vệ hồn phách, nên thủ đoạn mất hồn đã không đủ để làm dao động hồn phách.
"Vậy tại sao cô ấy lại mất hồn?" Mấy người Hạ Văn Thanh nghe như lọt vào trong sương mù, thiếu điều xem Đường Tuấn như tên lừa đảo.
"Chắc hẳn là chơi trò chơi gọi hồn như bút tiên." Thiệu Quý Khương nghe tiếng nói mớ trong miệng cô gái, giải thích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT