Ta phong thần trong trò chơi vô hạn ( từ chương 356- hết), Trong kinh tủng show tống nghệ debut C vị(qt), Ý chí sinh tồn chết tiệt này (qt)

367+368


1 năm

trướctiếp

Chương 367 – Độ Âm Sơn

📚Trong khoảnh khắc chữ "trăm năm" trong thánh chỉ hoàng đế bị gạch bỏ, phía chân trời nổi lên sấm sét, ánh sáng tím ẩn hiện sau mây đen.
Khổng Húc Dương ngửa ra sau cười điên cuồng, đưa tay quệt một ít nước mưa trên mặt, vui vẻ giơ thánh chỉ lên: "Thời điểm còn chưa tới, thánh chỉ này vẫn còn hiệu lực, chờ bị thiên lôi đánh chết đi, một đám cặn bã!"
Cương thi đạo nhân bên trong cổng thôn Âm Sơn không chút hoang mang, tay phải rung chuông, ngước mắt lên, chậm rãi nói: "Lập trận nghênh địch."
Nước mưa dập tắt hết nến trắng nến đỏ, nhang đèn chưa kịp đốt xong, cuốn trôi luôn đống tiền giấy vãng sinh rơi tán loạn trên mặt đất, từng gia đình thôn Âm Sơn đều thắp sáng những ngọn đèn dầu mờ ảo, phản chiếu những bóng dáng tàn khuyết không còn tay chân trên cửa sổ.
Những bóng dáng đó đều là những người đàn ông đang ở độ tuổi sung mãn, bọn họ bị cụt tay hoặc cụt chân, một số bị đạn bắn nát nửa đầu, chậm chạp lê từng bước ra khỏi nhà, đang lúc đi ra cửa, khoảnh khắc sắp bị nước mưa xối ướt đầu, đột nhiên, một chiếc dù bằng giấy dầu ố vàng bung ra che trên đầu họ, thay bọn họ chắn trận mưa như trút nước, tượng trưng cho sự trừng phạt tội lỗi.
Phụ nữ mặc áo liệm trắng, nhảy cầu đến nát cả đầu tĩnh lặng che dù đi theo đàn ông của họ, hai người nắm chặt tay nhau dưới dù.
Cô dâu mặc váy cưới màu đỏ đội khăn trùm đầu, một tay phe phẩy khăn tay, tay kia cầm chiếc kéo đỏ đang rỉ máu, thấp thoáng tràn ra từ trong núi rừng, tiếng cười duyên dáng hạnh phúc phát ra dưới chiếc khăn trùm đầu.
"Hồng sát lập trận bên trái." Đạo nhân vung tay lên, một đạo bùa vàng từ trong cổ tay áo bay ra, dán trên đầu cô dâu đứng đầu hàng.
Hốc mắt cô dâu không có tròng mắt đen, cười hắc hắc, cúi đầu, đứng yên ở bên trái.
Lão ông lão bà cả người ướt đẫm dầm dề nước bò ra khỏi ao hồ, khuôn mặt sưng phù trắng xanh dính đầy bèo xanh như ngọc, miệng há ra, bùn đen không ngừng chảy xuống.
"Bạch sát lập trận bên phải." Đạo nhân nâng cổ tay lên làm động tác, mấy lão nhân cũng ngừng động tác, hai mắt đen xanh như lỗ đen nhìn chằm chằm cửa thôn.
Mưa to càng lúc càng nặng hạt, Khổng Húc Dương nhìn hai thanh kiếm gỗ đào vàng cắm trước thôn, lòng nóng như lửa đốt, nghiến răng nghiến lợi thầm mắng một câu.
Thanh kiếm gỗ đào này trăm năm trước chắn ở cửa thôn khiến gã và âm sát phía sau không thể công vào, chỉ có thể chờ sấm sét tách ra.
Giữa tầng mây ầm một tiếng, tia chớp màu tím lóe lên, sấm sét rộng hơn thước ầm ầm ầm ầm giáng xuống đạo nhân ở cổng thôn Âm Sơn.
Trong tia chớp chói mắt, bùa vàng trên người đạo nhân lập tức bị đánh tan xác, kiếm gỗ đào trong nháy mắt bị đánh tan thành mùn cưa, đền thờ hai bên cổng thôn Âm Sơn bị sét đánh đến nứt toạt ra lung lay.
Hồng bạch song sát đứng hai bên trái phải bị sức ép của sấm sét đè lên, đành phải cúi người quỳ rạp xuống, dựng thẳng sống lưng trong bùn đất, chật vật muốn đứng lên.
Hàng trăm oán quỷ phẫn uất gầm thét thê lương, âm khí tràn ngập, áo cưới áo tang bay phấp phới trong mưa gió lạnh lẽo, quỷ ảnh quỷ âm than khóc não nề:
" Thiên địa bất nhân!"
" Thiên Đạo bất công!"
Khổng Húc Dương thở phào nhẹ nhõm, vui mừng khôn xiết, càng đọc to câu chữ trên thánh chỉ: "Người dân thôn Âm Sơn sử dụng tà thuật, làm vô số người chết và bị thương, tội lỗi chất chồng, có nhận tội không?"
Sấm sét tan đi, bùa vàng trên mặt đạo nhân bị xé sạch, lộ ra hoàn toàn một khuôn mặt giống hệt Bạch Liễu, vẻ mặt nhẹ nhàng, giọng nói cũng nhàn nhạt: "Ta nhận tội."
"Mi không nhận cũng không sao ..." Nụ cười của Khổng Húc Dương càng lúc càng rộng, kết quả gã đột nhiên phản ứng lại, kinh ngạc nhìn sang, "Mi vừa nói gì?!"
Đạo nhân có khuôn mặt như được tạc ra cùng khuôn với Bạch Liễu điềm tĩnh lặp lại: "Ta nhận tội."
Trên mặt đất, hồng bạch song sát đều kinh ngạc ngẩng đầu, quỷ cầu tuẫn táng cũng buông dù xuống, cùng cương thi nhìn chằm chằm đạo nhân.
Đạo nhân nhìn Khổng Húc Dương: "100 năm qua, tổ tiên ngươi dùng huyệt mộ tích tụ âm khí để bảo vệ hồn phách người dân thôn Âm Sơn, nuôi dưỡng lệ quỷ, trộm dùng sinh khí hậu nhân để chuyển luân hồi, khiến vô số hậu nhân thôn Âm Sơn chết một cách oan uổng."
"Trận pháp huyệt mộ bố trí thu thập âm khí đủ để hợp nhất hồn phách, khôi phục thần trí của đám quỷ vật chúng ta, nhưng cũng quét sạch thôn Âm Sơn, làm tội nhân như chúng ta có thể tránh né được sự trừng phạt hồn phi phách tán của thánh chỉ."
"Nhưng mấy trăm năm nay..." Đạo nhân chậm rãi ngước mắt, "Người của thôn Âm Sơn trong huyệt mộ năm đó bị ta luyện thành lệ quỷ, hồn phách chia lìa, không còn thần trí, chỉ nhớ mệnh lệnh mà ta giao cho bọn họ là canh gác thôn Âm Sơn, không cho người ngoài tiến vào, điều này khiến bọn họ giết nhiều người vô tội một cách bừa bãi."
"Lời ngươi nói quả thật chính xác, ta đã sử dụng tà thuật một cách bừa bãi, lạm sát dân chúng vô tội."
Đạo nhân áo vàng tiến lên một bước, vượt qua cổng chính của thôn Âm Sơn, vén đạo bào trước đầu gối, quỳ một chân dưới trời mưa to, một tay tiếp nhận thánh chỉ trong tay Khổng Húc Dương, ngửa đầu nhìn thẳng Khổng Húc Dương, bình tĩnh nói:
"Bất kể trăm năm trước hay trăm năm sau, sát nghiệt tà thuật đều do một mình ta gây ra, tội một mình ta gánh chịu, không liên quan gì đến người của thôn Âm Sơn."
"Ta nguyện đền tội, bị thiên lôi đánh đến hồn phi phách tán, đổi lấy thôn Âm Sơn trăm năm an bình, chúng sinh bình an, người đi đường người, quỷ về nẻo quỷ."
"Nhưng trước đó ..." Đạo nhân tiếp nhận thánh chỉ trong tay Khổng Húc Dương, khoanh gối, chậm rãi đứng dậy, cuồng phong đêm tối gào thét khiến tam kim phát quan ( 三金发冠 ) trên đỉnh đầu lão đung đưa trái phải.
Tia sáng sấm sét xanh tím lóe lên giao hòa giữa bầu trời và mặt đất, không gian sáng rực như ban ngày.
Dưới ánh chớp, đạo nhân ngẩng gương mặt ướt đẫm nước mưa, chậm rãi quay đầu nhìn Bạch Liễu trong thôn Âm Sơn: "Ngươi là hậu nhân của ta?"
"Nhìn dáng vẻ chúng ta giống nhau." Bạch Liễu giọng điệu cung kính, "Chắc là vậy, lão gia tử."
Hai khuôn mặt giống hệt như nhau đối mặt trước đền thờ bị gió táp mưa sa đánh cho lung lay sắp đổ trước cổng thôn Âm Sơn.
Một người mặc áo sơ mi trắng quần tây, tư thái thoải mái như đang xem một vở kịch, người kia mặc đạo bào chỉnh tề, mặt mày trầm tĩnh, ngũ quan đoan chính, hai người một cao một thấp, một bên trong và một bên ngoài, phía sau là lệ quỷ gào rú thê lương, đứng trước là đống xương cốt người nước ngoài giơ thương giơ súng, bên cạnh còn hai tên Khổng Húc Dương cùng Dương Chí nãy giờ đứng nhìn đực cả mặt ra.
Đạo nhân kia bỗng dưng mỉm cười, nụ cười tươi sáng và hào phóng, sáng ngời như nhật nguyệt, nếu Mục Tứ Thành vẫn còn tỉnh táo, rất có thể cậu sẽ sợ hãi nụ cười hiện ra trên khuôn mặt Bạch Liễu này, Bạch Liễu sẽ không bao giờ cười như thế cái đó.
" Lão gia tử? Lúc ta chết chỉ mới hơn 30 tuổi, ngươi tên là gì ..." Đạo nhân không nhịn được cười, mặt mày nhu hòa dịu dàng, "Ngươi là hậu sinh nhưng tính tình lại bất hảo, muốn đến mượn âm tài sao? Muốn lão gia tử ta giúp ngươi sao?"
Bạch Liễu thành thật lắc đầu: "Vẫn chưa làm, nếu ngài có thể giúp được thì tốt rồi."
"Ta có thể giúp ngươi." Đạo nhân cười nói, "Ngươi là hậu sinh của ta, cả trăm năm qua ta đã tích tụ rất nhiều âm khí, cho ngươi mượn một ít tiền của bất nghĩa trước khi rời đi cũng không sao."
Lão nhấc chân lên, giống như rồng bay cưỡi gió, suýt nữa trong nháy mắt rơi xuống trước mặt Bạch Liễu, một luồng âm khí khổng lồ toát ra từ cơ thể dưới áo bào chấn động, tản ra trên không trung.
Tam kim phát quan trên đầu đạo nhân tản ra, âm khí đen ngòm lâu ngày quanh quẩn trên khuôn mặt tiêu tan, lộ ra khuôn mặt tuấn tú đầy sức sống, móng tay màu đen trên tay thu lại, biến thành những ngón tay trắng tròn sạch sẽ giống hệt như người sống.
Đôi mắt lão cụp xuống, cúi người thì thầm vào tai Bạch Liễu, giọng phảng phất như ẩn như hiện trong làn sóng âm cực lớn, mang theo sự thương xót dịu dàng:
"Một trăm năm trước, thôn Âm Sơn thất thủ sắp rơi vào tay địch, ta không có biện pháp nào cả, trong lúc tuyệt vọng, ta đã thực hiện giao dịch với một Tà Thần đột nhiên xuất hiện, gã hứa giúp ta bảo vệ thôn Âm Sơn trong một trăm năm, không cho bất kỳ người ngoài nào xâm phạm, ban cho ta cuốn tà thuật này để làm giao dịch, ngược lại ta phải trao linh hồn mình cho gã, sau đó chịu đựng khổ sở ở đây trong một trăm năm."
"Đúng giao hẹn trăm năm, Tà Thần hứa sẽ kết thúc tất cả những chuyện này trong tương lai, nhưng thời gian ở thôn Âm Sơn đột nhiên dừng lại, ngay lúc ta sắp bị mắc kẹt trong một trăm năm thì thời gian dừng lại rồi quay trở lại bảy ngày trước."
"Thôn Âm Sơn bị nhốt trong một chu kỳ tuần hoàn bảy ngày, không thể tiến về phía trước được nữa, rồi sau đó một số người lạ bắt đầu liên tục tiếp vào vào thôn Âm Sơn vào ngày đầu tiên của chu kỳ bảy ngày."
"Thôn Âm Sơn xuất hiện nhiều người như vậy nhưng không một ai dám đánh thức ta, ta chỉ biết trơ mắt nhìn đám người sống tới rồi lại đi, chỉ để đùa giỡn tàn sát lệ quỷ của thôn làng, người trong thôn được ta phù hộ tràn ngập lệ khí, bị đám người sống xa lạ kích phát oán khí, càng lúc không thể kiểm soát bản thân, lạm sát người vô tội, người không ra người quỷ không ra quỷ, ta muốn kết thúc tất cả những chuyện này nhưng ta không thể làm được."
Ngón tay mảnh khảnh của đạo nhân duỗi ra từ đạo bào, đầu ngón tay chạm nhẹ vào trán Bạch Liễu, âm khí tràn vào trong cơ thể Bạch Liễu như sóng lớn hải lưu, trong mắt mang theo ý cười thì thầm:
"Đa tạ."
"Dù là ngươi tiến vào huyệt mộ nhưng không làm tổn thương bất kỳ thôn dân nào, hay đã đánh thức ta, đều đa tạ."
Bạch Liễu nhìn đạo nhân: "Ngài không hận Tà Thần đã đùa bỡn tra tấn ngài sao?"
Đạo nhân nhắm mắt lại, vẻ mặt như đang hồi ức, thấp giọng lẩm bẩm một mình:
"...... Hận thì sao, nếu không hận thì sao, lúc đầu là ta nguyện ý cầu xin gã, cho tới bây giờ chưa từng hối hận, ta chỉ nhớ rõ ta đã quỳ gối trước mặt gã, phản bội tín ngưỡng Tổ sư gia, nói rằng —— "
"Long Thành nếu hãy còn phi tướng, không giáo hồ mã ——"
( * ) Nếu như có vị phi tướng ở tại Long Thành,
Thì sẽ không cho ngựa Hồ vượt qua núi Âm sơn
Mây sóng cuồn cuộn trên bầu trời nứt toác ra, ánh sáng tím tràn ngập, sấm rền vang dội, thế tựa long trời lở đất, mưa như sóng gió, khe nứt lóe chớp liên tục, tụ lại thành một vòng sấm sét, lực mạnh tựa ngàn quân nhắm thẳng đạo nhân áo vàng bổ xuống!
Đạo nhân áo vàng đột nhiên mở mắt, quay mặt đối diện thiên lôi, phất tay áo bào, bảo vệ lệ quỷ thôn Âm Sơn và Bạch Liễu phía sau, đồng thời hét lên ba chữ cuối cùng:
"—— độ Âm Sơn!"
* Long Thành nếu hãy còn phi tướng, không giáo hồ mã : Đây là 2 câu thơ trích từ một bài thơ của TQ ( theo google )
秦時明月漢時關,
萬里長征人未還。
但使龍城飛將在,
不教胡馬渡陰山。
Tần thời minh nguyệt Hán thời quan,
Vạn lý trường chinh nhân vị hoàn.
Đãn sử Long Thành phi tướng tại,
Bất giao Hồ mã độ Âm san.
Vẫn là vầng trăng sáng của đời Tần và quan ải của đời Hán,
Mà người chinh chiến nơi nghìn dặm vẫn chưa trở về.
Nếu như có vị phi tướng ở tại Long Thành,
Thì sẽ không cho ngựa Hồ vượt qua núi Âm sơn.
P/S : Chương này dùng rất nhiều từ ngữ thơ văn thành ngữ cổ xưa ( theo bối cảnh phó bản ), nếu dịch hẳn ra thì mất hay, nên mình cố gắng dịch sao cho dễ hiểu, còn lại đều giữ nguyên. Mà mình nghĩ mn chắc cũng đọc những thể loại truyện cổ nhiều rồi nên chắc cũng quen rồi heng 😊

Chương 368 - Tôi thích trẻ con như cậu

📚 Sấm sét đùng đoàng, đánh xuống mặt đất một tiếng nổ lớn, mặt đất rung chuyển, một tia sáng chói lọi bao trùm mọi thứ.
Tất cả âm hồn oán sát đều tan biến như mây khói trong sấm sét hủy thiên diệt địa này.
Trong luồng ánh sáng tím, hồng bạch song sát hóa thành tàn ảnh, xương khô của những người nước ngoài bị sấm sét thiêu rụi thành tro bụi, đền thờ thôn Âm Sơn xập xệ rơi xuống đất, cũng bị sét đánh bốc cháy.
Đạo nhân nắm chặt thánh chỉ trong sấm sét, phát quan đã rơi mất, tóc xõa ngang vai, lão giang hai tay ra, dường như cuối cùng cũng được giải thoát nhẹ nhàng, nghiêng người mỉm cười với Bạch Liễu đứng phía sau không bị thiên lôi đánh trúng, đôi mắt lấp lánh ánh nước.
"...Trăm năm sau có được hậu nhân như ngươi, âu cũng là may mắn của ta." Đạo nhân nhẹ nhàng cười nói, "Nghe lời ta, mọi việc cần có thời gian chậm rãi, đừng cố chấp bướng bỉnh, đừng mù quáng truy đuổi hoa trong gương, trăng trong nước, không bằng quý trọng người trước mặt."
"Trăng dưới nước chính là trăng trước mặt."
Nói xong, đạo nhân dừng một chút, khẽ vuốt đầu Bạch Liễu, cười cười nói: "Ngươi hậu sinh tuổi còn nhỏ, trí nhớ lại không tốt lắm, hết lần này tới lần khác đều hay quên, lần này đừng quên lời khuyên mà lão gia tử ta dành cho ngươi."
"Bất quá đối với ngươi mà nói có một số thứ đã qua rồi, quên rồi thì tốt, quên rồi thì tốt ..."
Nói xong, đạo nhân biến thành mây khói tinh điểm, tiêu tán không dấu vết
Chờ đến khi sấm chớp mưa gió tạnh hẳn, mặt đất ở thôn Âm Sơn hoàn toàn tối đen, chỉ còn lại Dương Chí và Khổng Húc Dương đang chết lặng, Mục Tứ Thành đã hôn mê và Bạch Liễu vẫn rất bình tĩnh, không biết đang nghĩ gì.
Ánh mắt Khổng Húc Dương tràn ngập kinh ngạc, đầu tiên là nhìn thoáng qua lòng bàn tay trống rỗng, sau đó chậm rãi hướng về Âm Sơn thôn trống rỗng không bóng người, cuối cùng nhìn xuống Mục Tứ Thành bất tỉnh trên mặt đất, trên mặt hiện lên một chút vui mừng, cuối cùng gần như phát điên:
"Boss trùm cuối đã chết, tất cả quái vật trong thôn đã bị dọn sạch, đồng đội của Bạch Liễu cũng đã hôn mê ..."
Khổng Húc Dương dang hai tay, cười điên cuồng giữa đống tro tàn bay trên không trung: "Tình thế như vậy, trời cũng giúp ta!"
Trải qua đủ mọi biến động thăng trầm, Dương Chí không kìm được quỳ rạp xuống đất, ánh mắt hoảng hốt cười vài cái, như để thuyết phục bản thân hắn tự nhủ: "... Có thể thắng, chắc chắn thắng rồi!"
"Vậy sao?" Bạch Liễu nhướng mắt nhìn Khổng Húc Dương cười nửa miệng, "Vậy tôi có nên chúc mừng cho anh không?"
Bạch Liễu vừa mở miệng nói, Khổng Húc Dương lại tưởng rằng Bạch Liễu muốn dùng roi tấn công mình, gã theo bản năng sợ hãi lùi lại hai bước, nhưng gã lùi lại hai bước, Bạch Liễu vẫn đứng yên bất động.
Khổng Húc Dương khựng người lại, gã đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhìn xuống chân tay lộ ra bên ngoài quần áo của Bạch Liễu. Tứ chi của Bạch Liễu, bao gồm cả cổ và cơ thể, tất cả đều bị một luồng khí xanh đen nồng đậm quấn quanh, đang dần trở nên xanh trắng rắn chắc.
Bạch Liễu đang bị cương thi hóa từng chút một, vì vậy hoàn toàn không thể cử động.
Khổng Húc Dương sửng sốt một chút, sau đó trên mặt khó kìm chế được ý cười điên loạn, vỗ tay tán thưởng, "Bạch Liễu ơi Bạch Liễu, cứ tưởng mày thông minh như thế nào, thế mà lại bị một NPC đạo nhân cương thi lừa gạt!"
"Con cương thi đó lấy cớ mượn âm tài, chuyển tất cả âm khí cho mày, vốn mày đã thiếu dương khí, sắp trở thành âm vật, bây giờ lại nuốt nhiều âm khí như vậy ——"
Khổng Húc Dương hai mắt sáng lên, gã đưa tay ra sau, khệnh khạng bước đến chỗ Bạch Liễu đang bị cương thi hóa không thể di chuyển, đạo đức giả tiếc nuối chậc chậc hai tiếng: "—— Bạch Liễu, tao thấy mày với con khỉ đồng đội kia sắp biến thành quái vật ở phó bản này vĩnh viễn rồi."
"Nghe có vẻ là vậy." Bạch Liễu nhìn thẳng Khổng Húc Dương, mỉm cười đáp lại.
Nhìn thấy vẻ mặt vẫn bình tĩnh không dao động đó của Bạch Liễu, Khổng Húc Dương âm ỉ tức giận, sau khi xác định Bạch Liễu không thể động đậy gì được, Khổng Húc Dương rút một thanh lưỡi lê ở thắt lưng ra, âm trầm đi về phía Bạch Liễu.
Khổng Húc Dương bắt chước nụ cười dối trá bình tĩnh trên khuôn mặt Bạch Liễu, đôi mắt gã chứa đựng sự oán độc không che giấu được, nhắm lưỡi lê trong tay vào thẳng tim Bạch Liễu, hung hăng đâm vào:
"Để tao dạy cho mày, kẻ thua và người thắng không thể dùng góc độ này để nói chuyện được!"
Lưỡi lê đâm được nửa đường, động tác của Khổng Húc Dương đột ngột dừng lại, lưỡi lê của gã dừng lại sát tim Bạch Liễu chưa đến 5 cm, bàn tay không ngừng run rẩy, nhưng làm thế nào vẫn không thể đâm tiếp được, cơ thể dường như đột nhiên bị đông cứng, dừng lại trong tư thế khom lưng cúi đầu, bất động.
Bạch Liễu nhìn Khổng Húc Dương đang khom người, thân thể hơi cúi về phía trước, nụ cười càng sâu: "Thì ra đồng hương thích để cho tôi đứng từ trên cao nói chuyện với người ở góc độ thấp kém như anh kiểu thế này sao?"
"Tại sao lại như vậy..." Khổng Húc Dương vừa kinh ngạc vừa tức giận, gã không thể tin nổi nhìn từng đợt âm khí màu đen đang quấn xung quanh mũi lưỡi lê không ngừng lan tràn lên trên.
Luồng âm khí này từng chút một chui vào lòng bàn tay gã, cương thi hóa lòng bàn tay gã, trở nên bất động giống như Bạch Liễu.
Dương Chí bên cạnh gã cũng chậm rãi mở ra hai tay, luồng âm khí đen cũng quanh quẩn trên tay hắn.
Tay chân bắt đầu mọc ra những chiếc móng đen nhọn hoắt, Dương Chí sợ hãi sờ lên mặt, cảm thấy lông tóc không ngừng dày lên và ngắn lại, mọc rậm rạp lung tung.
Như một người chết.
Dương Chí kinh hãi hét lên một tiếng, muốn bỏ chạy, nhưng cơ thể trở nên lóng ngóng, cứng đờ vì bị cương thi hóa dần dần, chỉ làm chính bản thân ngã quỵ dưới bùn đất mới mưa to, không ngừng vặn vẹo mông nhưng không gượng dậy được.
"Chỉ khi hai bên đồng ý thì bên này mới có thể truyền âm khí cho bên kia!" Khổng Húc Dương sắp ngã quỵ tại chỗ, "Sao mày lại có thể truyền âm khí cho tao, tao chưa từng đồng ý, điều này không phù hợp với quy củ của Mao Sơn đạo thuật!"
"Thật không?" Bạch Liễu giơ tay sờ gáy, ngửa đầu vận động xương cốt, cười càng ôn hòa, "Tôi mới biết Mao Sơn đạo thuật có nhiều quy củ như vậy đấy."
Khổng Húc Dương cứng ngắc nhìn Bạch Liễu đang di chuyển tự nhiên, khóe mắt muốn nứt ra: "Sao mày có thể cử động được?!"
"Có lẽ là do ..." Bạch Liễu bước tới, nhẹ nhàng rút lưỡi lê trong tay Khổng Húc Dương ra, hắn không nhanh không chậm đến gần Khổng Húc Dương, nhìn thẳng Khổng Húc Dương cười khẽ, nói nhỏ: "Âm khí trên người tôi đều bị anh và Dương Chí đồng đội tốt của anh hút hết rồi thì phải?"
Khổng Húc Dương nghe xong thì khựng người, gã cúi đầu xuống, những đợt âm khí đen từ cơ thể Bạch Liễu thực sự đang không ngừng chuyển từ hắn sang Khổng Húc Dương và Dương Chí, cơ thể Khổng Húc Dương và Dương Chí giống như hai lỗ đen âm khí vậy, liên tục hấp thụ âm khí từ cơ thể Bạch Liễu.
Âm khí truyền đi, nước da vốn dĩ nhợt nhạt của Bạch Liễu ngày càng trở nên hồng hào, Khổng Húc Dương và Dương Chí bắt đầu mọc ra răng nanh, quầng mắt cũng trở nên đen thui.
"Đa tạ đồng hương chủ động hút âm khí giúp tôi." Bạch Liễu cười nói, chân thành cảm ơn, "Âm khí của lão gia tử nhiều thật đấy, chuyển hết cho tôi, nếu không phải hai vị đồng hương tốt bụng hỗ trợ thì đúng là tôi sẽ không chịu được bao lâu sẽ biến thành cương thi."
Khổng Húc Dương khó hiểu nhìn Bạch Liễu kinh ngạc và sợ hãi: "Sao tao lại chủ động hấp thu âm khí của mày được chứ?"
Bạch Liễu vẻ mặt kinh ngạc hỏi lại: "Đồng hương, các anh không biết sao?"
Khổng Húc Dương bị bộ dáng vờ vịt của Bạch Liễu làm cho tức điên đến mức mạch máu trong mắt gã nổ tung, hai mắt đỏ sậm, cánh mũi phập phồng thở hổn hển.
Bạch Liễu lúc này mới chậm rì rì vào vấn đề: " Đồng hương, có nhớ âm khí của các thi thể trong toàn bộ thôn Âm Sơn tụ lại ở đâu không?"
"Huyệt mộ." Khổng Húc Dương nghiến răng trả lời.
Bạch Liễu trên mặt lộ ra nụ cười: "Vậy âm khí huyệt mộ tụ lại trên người ai nhỉ?"
"Trên người đạo nhân cương thi đó ..." Khổng Húc Dương nói tới đây thì ngừng lại, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, "Là mượn âm tài?!"
Nụ cười trên mặt Bạch Liễu càng sâu: "Đúng rồi đó."
"Toàn bộ thôn Âm Sơn chính là một huyệt mộ lớn, tất cả âm khí trong huyệt mộ đều tập trung vào người đạo nhân kia, cho dù các anh mượn âm tài ở đâu, cuối cùng cũng đều sẽ vay mượn từ đạo nhân đó."
"Mà đạo nhân đó lại đem tất cả âm khí cho mày ..." Khuôn mặt của Khổng Húc Dương tái mét ngay lập tức, "Chỉ cần trang bị chúng tao thiết lập để mượn âm khí vẫn còn, chỉ cần mày đồng ý cho mượn, âm khí trên người mày sẽ chuyển sang người chúng tao ... "
Bạch Liễu mỉm cười: "Trước giờ tôi vẫn rất hào phóng, nếu đồng hương thích âm khí thì tôi đem hết âm khí trên người tôi cho đồng hương mượn vậy."
Khổng Húc Dương hai mắt đỏ hoe, da trên người càng lúc càng xanh tím, móng tay càng ngày càng dài: "Mày cố ý hướng dẫn tao cướp nhiệm vụ mượn âm tài của mày, mày đã sớm biết nhân vật của nhiệm vụ chính có vấn đề?! "
"Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, cũng không có bối cảnh nhân vật nào hoàn hảo, nếu nhân vật của tôi có tình huống quá thuận lợi, vì sự công bằng của trò chơi, nhiệm vụ chính của nhân vật này phải có sai sót nào đó." Bạch Liễu cười cười, dang hai tay tiếc nuối, "Đó là lý do tại sao tôi không dám làm, vẫn là đồng hương dám làm trước giúp tôi, giúp tôi lật tẩy, rồi tôi mới dám tự mình thử. "
Khổng Húc Dương hai mắt đỏ ngầu, khàn giọng gầm lên, "Bạch Liễu, thằng chó má!!"
【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị tinh thần của người chơi Khổng Húc Dương đang giảm mạnh ... 31 ... 17 ... 9 ... Cảnh báo, cảnh báo, giá trị tinh thần người chơi Khổng Húc Dương sắp về 0 trở thành quái vật ...】
【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị tinh thần của người chơi Trầm Mặc Cao Dương đang giảm mạnh ... 27......19......6...... Cảnh báo, cảnh báo, giá trị tinh thần người chơi Dương Chí sắp về 0 trở thành quái vật ... 】
【Giao diện của Dương Chí cuồng hóa, kỹ năng cá nhân đang tăng mạnh ... 】
Dương Chí toàn thân run lên, ký ức của Bạch Liễu trong bụng đã được hắn tiêu hóa trong vòng vài phần nghìn giây, theo giá trị tinh thần của hắn giảm xuống, Dương Chí ngay lập tức chìm trong ảo giác do ký ức của Bạch Liễu tạo ra.
Hắn cảm thấy hai chân mình lạnh như băng, lại có cảm giác nóng rát lạ lùng, như thể chân hắn đang dẫm vào một cái xô đựng hỗn hợp nước đá nào đó, có ai đó bên cạnh đang lớn tiếng cười nhạo hắn:
"Thằng nhóc xấu xa, Bạch Lục..."
Chuyển sang hình ảnh khác, hắn đang ngồi trên mép bồn hoa cạnh sân thể dục trường trung học, một bóng ma có dáng vẻ giống hệt Hắc Đào đang ngồi quỳ trước mặt hắn, từ xa xa truyền đến tiếng va chạm của bóng chuyền và tiếng ồn ào của đám đông, nhưng tất cả những điều đó đều ở rất xa hắn.
Bóng ma hình dáng Hắc Đào ôm đầu gối ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn Bạch Liễu, như thể Bạch Liễu là người duy nhất còn lại trong thế giới của y.
Hắc Đào mở miệng, giọng điệu vừa nghiêm túc lại vừa nhẹ nhàng, "Kem trên tay cậu, có thể cho tôi không?"
Dương Chí nghe 【 Bạch Liễu 】rõ ràng, lạnh lùng cự tuyệt đối phương: "Không cho."
Hắc Đào: "Vậy tôi trao đổi với cậu được không?"
【 Bạch Liễu 】như có chút hứng thú, hắn cúi người, rũ mắt xuống: "Lấy cái gì đổi?"
Hắc Đào nói: "Đổi lấy linh hồn mới sinh của tôi."
Hình ảnh lại chuyển.
Dương Chí đầu váng mắt hoa ngồi trong phòng bệnh.
Trên giường bệnh là Phương Điểm đang ôm một cái hộp giữ nhiệt nhai cơm nhồm nhoàm, hai người đàn ông trưởng thành đang ngồi trên hai chiếc ghế dài bên cạnh giường bệnh có vẻ buồn bã bi thương.
Dương Chí nhận ra một người trong số họ là Bạch Liễu, người kia Dương Chí nhìn có chút lạ mắt, diện mạo rất đoan chính anh tuấn, cúi đầu không nói một lời, quanh mắt là quầng thâm đen kịt, trên người nồng nặc mùi khói thuốc.
Phương Điểm ăn xong cơm trong hộp giữ nhiệt thì dùng giấy vệ sinh lau miệng qua loa, vươn tay đỡ lấy vai người đàn ông kia không chút xấu hổ: "Lão Lục, tới đỡ em, em muốn đi vệ sinh."
Lúc đó Dương Chí mới nhận ra người này chính là người bạn thân từ nhỏ đến lớn trong trí nhớ của Bạch Liễu, Lục Dịch Trạm.
Lục Dịch Trạm đỡ Phương Điểm đi vào toilet, tay giơ cao bình truyền thuốc, Phương Điểm khập khiễng đi vào toilet thở dài, "Mẹ nó, lão Lục, đừng nói em bị té ngã đến thủng ruột nhé? Cứ ăn xong lại buồn đi...."
"Không có, em không sao thật mà, chức năng dạ dày tiêu hoá của em vẫn bình thường, anh đã hỏi bác sĩ rồi." Lục Dịch Trạm nhẹ giọng trả lời.
"À, em cũng hỏi bác sĩ rồi, cũng sẽ không ảnh hưởng đến chuyện chúng ta ứ ừ đâu." Phương Điểm bật ngón tay cái lên cho Lục Dịch Trạm, nhe hàm răng trắng cười toe toét, "Vừa tỉnh dậy sau gây mê là em đã hỏi bác sĩ luôn!"
Lục Dịch Trạm mặt đỏ bừng, cố gắng bình tĩnh ôm Phương Điểm đi vào nhà vệ sinh: "... Lần sau có chuyện gì còn lo lắng thì lại hỏi tiếp."
Giọng nói đúng lý hợp tình của Phương Điểm từ trong toilet phát ra: "Em chỉ lo lắng chuyện này thôi, em còn chưa ngủ với anh được mấy lần ... ưm ưm."
Nghe âm thanh chắc là Lục Dịch Trạm đã che miệng Phương Điểm.
Bạch Liễu ngồi trong phòng khóe miệng câu lên, rồi lại nhanh chóng hạ xuống.
Tiếng xả nước bồn cầu phát ra từ nhà vệ sinh, Phương Điểm dựa vào lưng Lục Dịch Trạm bước ra, khuôn mặt tái nhợt trong vòng tay anh.
Cô bị thương ở bụng, mỗi lần đi vệ sinh vết thương sẽ bị co kéo, rất đau.
Nhưng mỗi lần Bạch Liễu đến thăm cô, cô chưa từng biểu hiện ra ngoài.
"Không có tiêu ra máu." Phương Điểm dựa vào lưng giường bệnh, thở ra một hơi, vỗ vỗ cái bụng đang băng bó của mình, "Mấy ngày nữa là có thể xuất viện."
Lục Dịch Trạm bị hành động của cô làm cho hoảng sợ, đứng lên ngăn cản động tác của cô: "Đừng động lên miệng vết thương!"
Phương Điểm hờ hững xua tay: "Vết thương không lớn, không đến mức đó đâu."
Bạch Liễu đột nhiên nói: "Xác định sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh sản, phải không?"
Phương Điểm và Lục Dịch Trạm khựng người lại một lúc.
Bạch Liễu rũ mắt xuống, nhìn sang chỗ khác, mở miệng, "Là lỗi ——"
Phương Điểm chống gối đầu ngồi dậy, từ trên giường vươn người ra, cố hết sức ôm Bạch Liễu đang lảng tránh ánh mắt: "Không phải lỗi của cậu!"
"Là lỗi của người đã đụng chị, lỗi do chị hành động tùy tiện, lỗi của thời tiết, lỗi của hướng gió, lỗi của tất cả mọi thứ trên thế giới này đã khiến chị trở nên như thế này." Phương Điểm sắc mặt trắng bệch, nhưng giọng nói rất kiên định, "Nhưng không phải lỗi của cậu."
"Là chị cứ nhất định phải cứu cậu, cậu không làm sai, đừng xin lỗi chị."
Bạch Liễu nhẹ nhàng mở miệng: "... Tôi nợ chị một ân tình."
"Thôi đi, từ thời trung học đến giờ chúng ta khách sáo kiểu này bao giờ vậy?" Phương Điểm trợn mắt, cô cười lớn ha ha rồi nằm ngửa ra.
Cô dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu lại đánh giá Bạch Liễu trong chốc lát, đột nhiên vươn tay sờ sờ đầu Bạch Liễu, vẻ mặt có chút lém lỉnh: "Aiz, nếu nói ra thì cậu đúng là nợ chị thật, nhưng không phải nợ ân tình mà nợ chị thứ khác."
Bạch Liễu liếc cô một cái: "Nợ chị cái gì?"
"Nợ chị một đứa con trai." Phương Điểm vươn tay vỗ vỗ mặt Bạch Liễu, kéo kéo da thịt trên má hắn, cười tủm tỉm nói: "Bạch Liễu, làm con của chị đi, tôi thích trẻ con như cậu vậy đó." 
Hết thôn Âm Sơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp