Ta phong thần trong trò chơi vô hạn ( từ chương 356- hết), Trong kinh tủng show tống nghệ debut C vị(qt), Ý chí sinh tồn chết tiệt này (qt)

366


1 năm

trướctiếp


Chương 366 – Tấn công thôn

📚 Khổng Húc Dương khóe mắt muốn nứt ra, suýt chút nữa đã dùng tay xé nát cuốn Mao Sơn đạo thuật: "Giả thiết nhân vật cái chó gì thế này!"
Dương Chí bị dáng vẻ điên cuồng của gã làm cho hoảng sợ, lùi lại vài bước rồi mới cẩn thận đưa cuốn nhật ký ra: "... Khổng ca, anh có muốn đọc cuốn nhật ký không?"
Khổng Húc Dương nhắm mắt hít thở sâu, ép bản thân bình tĩnh lại, cầm cuốn nhật ký ra đọc nhanh.
Cho dù thiết lập nhân vật là gì, nếu trò chơi đưa ra, nhất định cũng phải có một con đường vượt cửa.
Bây giờ họ đang nhập vai những thuật sĩ chính phái đã tấn công thôn Âm Sơn một trăm năm trước, việc hai thuật sĩ chính phái này được chôn ở lối vào của thôn Âm Sơn một cách hoành tráng như vậy chứng tỏ họ là người chiến thắng cách đây một trăm năm!
Nhân vật họ nhập vai một trăm năm trước có thể thắng thì chắc chắn một trăm năm sau bọn họ cũng sẽ thắng!
Còn việc thắng thua như thế nào thì nhất định có ghi lại trong cuốn nhật ký chôn hai cùng hai thuật sĩ này.
Cuốn nhật ký bằng da dê được viết bằng tiếng Anh, do niên đại quá lâu nên cách dùng văn hơi khác với ngày nay, phiên dịch lại có chút cẩu thả, có vẻ là người Trung Quốc viết tiếng Anh, nhưng Khổng Húc Dương miễn cưỡng vẫn có thể hiểu được:
Nhật ký ghi lại:
【Năm Canh Tý, ngày 25 tháng 11, triều đình và các đại nhân nghị sự, soạn thảo thư đầu hàng, chính thức hạ lệnh ban tặng thôn Âm Sơn cho các đại nhân. 】
【Những người lính nước ngoài mang súng vào trong núi, nhưng họ không tìm thấy thôn Âm Sơn, chỉ còn lại hai con đường đầu thôn cuối thôn, cả cái thôn Âm Sơn trên bãi đất bằng phẳng hoàn toàn biến mất, mọi người không thể đi vào, nghi ngờ có chuyện lạ nên đã nã pháo, nổ súng, bắn giết vô số người, tức giận, cho rằng mình bị chơi xỏ, ra lệnh cho triều đình chọn ngày để giao nộp người của thôn Âm Sơn, nếu không sẽ tấn công vào kinh thành. 】
【Triều đình náo loạn, có người cho rằng có thể là dị thuật của Mao Sơn, che dấu vết tích của thôn Âm Sơn, thượng nghị tìm người tài giỏi, trợ giúp tấn công thôn. 】
【Ngày hôm sau, triều đình tìm đến tôi và sư đệ, ra lệnh cho chúng tôi hỗ trợ người nước ngoài tấn công thôn làng, im lặng mà làm. 】
【Ba ngày sau, tôi và sư đệ vào núi thăm dò, hóa ra có người đạo thuật cao thâm đã sử dụng Mao Sơn tà thuật để giấu kín thôn Âm Sơn, lấy tà pháp làm chính đạo, uy lực tăng lên không thể tưởng, tôi và sư đệ không thể phá giải thuật pháp bảo vệ thôn này. 】
【Tôi và sư đệ thượng tấu triều đình đúng theo sự thật, triều đình bắt ép chúng tôi tìm cách phá giải, tôi và sư đệ đọc điển tịch mấy ngày liền, cuối cùng tìm ra một phương pháp. 】
【Đạo gia tự nhiên có thể dùng Thiên Uy Lệnh trấn áp hiện tại, hủy diệt chính đạo, phá vỡ trận pháp. 】
【Triều đình chấp thuận. 】
【Năm Canh Tý, ngày 13 tháng 12 âm lịch, năm cũ sắp qua, triều đình ra lệnh cả nước không ai được làm hại người nước ngoài, kẻ nào làm hại người nước ngoài là ngỗ nghịch thiên gia, đạo pháp không dung, phải bị trừng trị nghiêm khắc. 】
【Ngày hôm sau, cả nước thi hành sắc lệnh, trời đổ mưa lớn, sấm sét chia đôi núi đồi, mê chướng bị phá giải, phá tan thuật pháp của thôn Âm Sơn, toàn thôn trên dưới 513 người, tất cả đều là người già, phụ nữ và trẻ em, quỳ trước làng, máu và nước mắt hòa quyện với nhau, than trách thiên địa bất nhân. 】
【Một đạo nhân mặc áo vàng đứng trước ngôi làng, giơ tay phủ sương mù, một lần nữa giấu kín thôn Âm Sơn trong khói độc trùng chướng, trong sương mù lại dựng 9 9 81 trận pháp, người nước ngoài bất chấp xông vào khiến hơn 100 người thương vong, tôi và sư đệ không dám vào. 】
【Vào tháng 4, thôn Âm Sơn không ai vào được, người nước ngoài nổi cơn giận dữ, tạo áp lực cho triều đình, triều đình sợ hãi, ra sắc lệnh mới. 】
【Không được chống lại hành vi quân sự của người nước ngoài, không được từ chối những người truyền giáo vào nhà, không được chửi bới nói nặng lời với người nước ngoài, đồng ý trả 450 triệu lượng tiền bồi thường. 】
【Vào ngày đó, mê chướng của thôn Âm Sơn bị phá vỡ, cửa thôn bị mở ra, người nước ngoài mang theo súng ống đi vào. 】
【Bước tới cổng thôn, thôn Âm Sơn máu chảy thành sông, đạo nhân áo vàng mang theo trăm năm nghiệp chướng, đỉnh vạn trượng thiên lôi, luyện mấy trăm lệ quỷ, điều khiển chúng thi chết thảm bảo vệ cửa thôn, không lùi một bước. 】
【Người nước ngoài sợ hãi, không dám vào. 】
【Cảnh tượng đau lòng như thế, người không đành lòng thâm nhập, quá trái với đạo tâm, khởi bẩm triều đình không vào được, triều đình ban một thánh chỉ buộc đạo nhân áo vàng phải đầu hàng, liên lụy 9 gia tộc ở thôn Âm Sơn, nếu không đầu hàng sẽ giết tôi, sư đệ và mọi người trong đạo gia. 】
【... Thánh chỉ đã ban, lệ quỷ đầu hàng, mọi người trong thôn Âm Sơn đều bị thánh chỉ phong ấn. 】
【Tôi và sư đệ bí mật trộm sửa thánh chỉ, đổi ngày hạ chiếu thành trăm năm. 】
【Người nước ngoài mang theo đạn pháo vào thôn Âm Sơn, tôi và sư đệ đã bí mật giấu những hậu nhân còn sống của thôn Âm Sơn trong phần mộ ngầm của tổ tiên dưới lòng đất, âm thầm cứu tế đồ ăn, giữ cho họ sống sót. 】
【 Theo lời yêu cầu của tôi và sư đệ, các hậu nhân đã xây dựng một trận pháp trong lăng mộ, dùng nước bảo quản, giữ cho âm thi trong lăng mộ trăm năm không thối rữa, hậu nhân thôn Âm Sơn sau khi chết âm hồn trăm năm không tiêu tan, không vào địa phủ không vào thiên đình, tránh thánh chỉ trăm năm của triều đình, không bị thiên lôi đánh tan. 】
【Sau một trăm năm, nghiệp chướng bị giải trừ, thôn Âm Sơn trống rỗng, tất cả hậu nhân đều chết, thánh chỉ sẽ mất giá trị. 】
【Thôn Âm Sơn không còn tội nhân thiên hạ, có thể đi vào lục đạo luân hồi, bắt đầu lại từ đầu ... 】
Càng đọc về sau, ánh mắt của Khổng Húc Dương càng sáng rực, gã đột nhiên quay đầu nhìn Dương Chí, nắm lấy cánh tay của Dương Chí, giọng nói khàn khàn đến mức không nghe được tiếng người: "Tao biết nhược điểm của cương thi kia là gì rồi."
"Là thánh chỉ! Mau đào đi, đạo cụ thánh chỉ chắc chắn ở trong mộ của hai đạo nhân ngoại quốc này!"
......
Tại đây, Bạch Liễu đứng ở cửa thôn cũng đang đọc hoàng lịch mà Mục Tứ Thành ném ra, hắn cầm hoàng lịch đọc từng tờ rồi từng tờ, bên cạnh là đạo nhân cương thi bất động, không có cương thi nào dám đến gần Bạch Liễu.
Mục Tứ Thành giảm giá trị tinh thần, giết chóc được một hồi thì bắt đầu hứng khởi, cuối cùng bị Bạch Liễu đè xuống, dùng roi trói chặt tay chân, dựa ngã ở đền thờ trước cổng thôn, ban đầu còn nhe răng trợn mắt với Bạch Liễu, nhưng Bạch Liễu chẳng thèm ngó ngàng chút nào.
Một lúc sau, Mục Tứ Thành dừng động tác, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt kỳ quái, như thể nhìn thấy thứ không nên tồn tại ở đây.
Bạch Liễu một tay cầm hoàng lịch, tay kia trói Mục Tứ Thành, dùng chân phải giẫm lên vai Mục Tứ Thành để khiến cậu bớt loi nhoi lại, ánh mắt đảo qua đống hoàng lịch nhanh như gió, miệng lẩm bẩm"
"Thì ra là vậy, trận pháp trong mộ không phải đạo nhân trong mộ sắp xếp, mà là đạo nhân chính phái kết hợp với hậu nhân thôn Âm Sơn sắp đặt, thu thập âm khí không phải để luyện thi mà để tu bổ hồn phách của đạo nhân cương thi bị thiên lôi đánh nát, tránh để trăm năm sau hồn phi phách tán, không được luân hồi."
"... Mộ cô dâu mới và người già chết đuối đều là để đánh đuổi giặc ngoại xâm, bọn họ đã cùng đường, không còn cách nào khác, quỳ xuống trước đạo nhân yêu cầu người dùng tà pháp mạnh nhất để biến mình thành lệ quỷ, bảo vệ thôn Âm Sơn."
Bạch Liễu khẽ đọc dòng chữ trên hoàng lịch: "Thế hệ của ta chết thảm, chỉ vì làm người không bảo vệ được non sông gấm vóc, không bảo vệ được người thân ở quê nhà."
"Nhưng dù có chết, chúng ta cũng là quỷ có nhà, không phải là nô lệ mất nước."
"Tà thuật có ghi, thiếu nữ chưa lấy chồng trở thành hồng sát, chết trên đường xuất giá, trở thành lệ quỷ, uy lực không thể diễn tả thành lời, vì thế 51 danh trung khuê nữ thôn Âm Sơn xuất giá kết hôn, đội khăn song hỉ, ngồi kiệu hoa, cầm kéo tự vẫn trên đường xuất giá, hóa thành hồng sát, trấn giữ bên trái thôn ..."
"51 danh nữ tên là: Vương Nhất Hi (con gái của Vương Ngũ), Giang Bình Lục (đã đính hôn) ..."
"Tà thuật có ghi, lão ông và lão bà chết đuối dưới ao sẽ trở thành lệ quỷ, sát khí không thể diễn tả thành lời, vì thế 271 lão ông, lão bà ở thôn Âm Sơn đồng ý chịu chết, mặc quần trắng áo trắng dìm mình xuống nước, đạp chân, không chịu lên bờ, hóa thành bạch sát, trấn giữ bên phải thôn ..."
"271 danh lão ông lão bà tên là: Trương Dĩ Sơn..."
"Hồng bạch song sát đã xong, đạo nhân mở phần mộ tổ tiên chôn các thi thể, thu thập âm khí, chịu đựng muôn ngàn đau đớn, luyện sống bản thân mình thành thi, mang hình dáng người không ra người quỷ không ra quỷ, bảo vệ chính thôn, cả thôn bái phục, tổ chức đại tang cho ngài, quỳ lạy tôn ngài là thần, quyết định lập miếu thờ cho ngài ..."
"Mấy ngày nữa mở cửa thôn nghênh địch..."
Bạch Liễu đọc đến đây, đạo nhân cương thi bên cạnh nãy giờ vẫn không có động tĩnh đột nhiên mở mắt.
Phù chú trên người nó không gió cũng tự động bay, vạt áo đạo bào vàng bị gió đêm thổi lất phất trên không, hai ngón tay phải khép lại hướng thẳng lên trời, kiếm gỗ đào sau lưng tự động bay ra, cắm trước cửa thôn Âm Sơn, trở thành biển báo giao thông cấm mọi người tiến về phía trước.
Đạo nhân áo vàng lãnh đạm lên tiếng, nhìn về phía ngoài cổng thôn, hỏi: "Người tới là ai?"
Núi rừng bên ngoài cổng làng đen kịt đang chuyển động như có vạn vật đang tiếng gần lại đây, xen lẫn tiếng cười khàn khàn, sắc bén và tiếng khóc yếu ớt nghẹn ngào trong bóng tối là những bóng đen ẩn khuất dày đặc âm khí nối thành một mảnh không rõ ràng, khiến người ta ớn lạnh sống lưng, lan nhanh đến dưới chân Bạch Liễu.
Một người cầm ngọn nến chậm rãi lộ ra từ trong bóng tối, là Khổng Húc Dương.
Một nửa khuôn mặt của gã phản chiếu dưới ánh sáng đỏ của ngọn nến, trong cổ họng phát ra một tiếng cười khàn khàn trầm thấp, vẻ mặt đã có chút điên cuồng, tay phải cầm nến được băng bó sơ sài bằng mấy lớp vải quần áo còn đang thấm máu, tay trái nắm chặt một cuộn vàng óng ả, bên ngoài bọc lớp vải dệt, thoạt nhìn giống như đạo cụ thánh chỉ trong một bộ phim cung đình nhà Thanh.
Theo sau gã là lũ cương thi dán đầy bùa trên trán, sau nữa còn có một số bộ xương lung lay nắm trong tay súng ống hoặc pháo đã rỉ sét, mặc quân phục kiểu phương Tây cũ kỹ, trông giống như người nước ngoài.
Dương Chí đi theo sau Khổng Húc Dương, vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại, sự hoảng sợ trước đó cũng bị quét sạch.
"Không ngờ phải không?" Khổng Húc Dương cười to thành tiếng, hai tay mở ra, "Bạch Liễu, nhìn xem, nhân vật của tao nhập vai bắt được thánh chỉ thì có gì đây?"
"Quân đội, vũ trang chiến đấu, cái gì cũng có."
Khổng Húc Dương khinh thường nhìn Bạch Liễu và đạo nhân cương thi trước thôn Âm Sơn, nụ cười xấu xa nơi khóe miệng không tự chủ được nở ra: "Một trăm năm trước, mày và cương thi bên cạnh chẳng qua cũng chỉ là bại tướng của 【 tao 】, sống sót nhờ sự bố thí của tao."
"Hiện tại 【 tao 】không có nhân từ vậy đâu."
"Nếu không phải thánh chỉ của hoàng thượng bị cố ý bóp méo trăm năm trước, thì đám âm vật của mày đã sớm hồn phi phách tán từ lâu rồi!"
Vẻ mặt của Khổng Húc Dương lạnh đi, gã giơ tay lên dùng bút lông gạch đi khoảng thời gian hạn định 【 trăm năm 】được cẩn thận tăng thêm vào thánh chỉ, đồng thời đọc ra nội dung trên đó: " Người thôn Âm Sơn bất trung bất nghĩa, bất nhân bất tín, tấn công người khác, tu luyện lệ quỷ, năm lần bảy lượt kháng chỉ không tuân, thiên địa đạo pháp không dung, vì vậy liên luỵ chín tộc, hồn phi phách tán!"
"Tấn công thôn, giết hết tất cả yêu ma quỷ quái trong thôn!"
Bạn 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp