Ta phong thần trong trò chơi vô hạn ( từ chương 356- hết), Trong kinh tủng show tống nghệ debut C vị(qt), Ý chí sinh tồn chết tiệt này (qt)

393+394


1 năm

trướctiếp

Chương 393 – Ánh sáng mạnh nhất


【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Viên Quang trang bị thân phận《 Sách Quái Vật: Họa sĩ căm ghét chính mình》 】

Sương mù lan ra từ lòng bàn chân Viên Quang theo bước chạy của anh, anh vừa gào thét vừa khóc lóc, dao đa năng trong tay biến thành một cây bút lông ở trạng thái pixel, vẽ mạnh về hướng những người đang rơi xuống.

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Viên Quang sử dụng kỹ năng thân phận (vẽ theo lớp) 】

(*) 图层绘制 : Layer drawing là vẽ theo lớp, một tính năng khi vẽ đồ họa, PTS này nọ nhé mn.

"Sống sót!!!"

"Chỉ có sống sót thì mới có hy vọng !!"

Sương mù quét qua toàn bộ không gian giống như một vụ nổ lớn, một lớp màu xám giống như pixel nhanh chóng bắt lấy tất cả những người đang rơi xuống với vận tốc chớp nhoáng, bọn họ rơi vào lớp màu xám đó, nảy lên nảy xuống như rơi vào lớp bông gòn rồi tiếp đất an toàn.

Không ai bị thương.

Nhận ra điều đó, Viên Quang thất thần ngồi phịch xuống đất, một giây tiếp theo, anh lao tới nắm lấy cổ áo một người trong số họ, không do dự đấm luôn một phát vào mặt.

Nước mắt anh ràn rụa, vừa đánh NPC còn sống vừa rống lên: "Tại sao lại muốn chết! AAAA!"

"Chết rồi thì chẳng còn gì cả!"

Viên Quang bật khóc, anh nghẹn ngào: "Chú chết rồi nhưng chúng tôi vẫn còn sống, chúng tôi sẽ rất buồn."

"Bởi vì mọi người không còn nữa..."

Liên tục hy sinh những người đã chết năm này qua năm khác nhưng Viên Quang chưa bao giờ tuyệt vọng, bởi vì anh biết mọi người đều đã cố gắng kiên trì đến lúc không thể kiên trì được nữa, sau đó nói lời xin lỗi anh, tiểu Viên, tôi không chịu được nữa.

Không phải bọn họ đi tìm cái chết, chỉ là bọn họ không thể chịu đựng được nữa và cần phải nghỉ ngơi, họ đều chết trong hy vọng.

【 tiểu Viên, chú nghỉ ngơi một lát, chờ con thắng thì chúng ta sẽ trở về! 】

【aiz, dì cũng đuối sức rồi, mệt mỏi quá, các con cố gắng thi đấu rồi phục sinh dì nhé! 】

【 Viên hội trưởng, kế tiếp giao cho anh! 】

Chú Vương quỳ ở trước mặt anh, chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt đầy nước mắt hiện lên nụ cười, vỗ vỗ vai Viên Quang: "Sao lại cảm giác như con muốn khóc vậy? Khóc cái gì chứ, đừng khóc."

"Chú chỉ đến nghĩa trang của chúng ta nghỉ ngơi một lát, chú biết nếu có tiểu Viên thì một ngày nào đó ..."

"Mọi người sẽ được ra khỏi nghĩa trang."

"Đám người chúng ta chỉ là quá mệt mỏi tạm thời gửi gắm tử vong ở nơi đó, đợi đến ngày hôm sau, khi mặt trời mọc chiếu ánh nắng vào tòa nhà của chúng ta, thì đám người bất tử chúng ta sẽ tỉnh lại!"

Tất cả mọi người chết trong trò chơi bị lôi kéo nhảy lầu trong hiện thực đều quay đầu lại nhìn Viên Quang phía xa, trên mặt không có nước mắt, không có khóc nức nở, không có tuyệt vọng, chỉ có nụ cười tràn ngập sự tin tưởng vẫy chào Viên Quang:

"Hẹn gặp lại, tiểu Viên."

【Chúng ta tin rằng một ngày nào đó tiểu Viên sẽ chiến thắng cùng chúng ta. 】

【 vất vả cho con rồi tiểu Viên, tạm thời bảo quản tử vong của chúng ta nhé. 】

Không ngừng có người nhảy xuống tòa nhà, Viên Quang ngửa đầu nhìn, chạy vội về phía trước cùng với Thi Thiến, nghiến răng vung bút vẽ ra, nước mắt nóng hổi tuôn trào.

"Đừng chết !!!" anh khàn giọng run rẩy gào thét, "Đừng chết trong tuyệt vọng!!"

"Kiên trì thêm một lúc nữa đi mà!!"

Mọi thứ trước mắt bắt đầu mờ đi.

Viên Quang vẫn nhớ lần đầu tiên họ tham gia giải đấu, khi đó mọi người vẫn còn sống, lướt tới lướt lui giao diện đăng ký của hệ thống, suy nghĩ kỹ càng về tên đội tham gia.

Có người nói đùa, hiệp hội chúng ta đen đủi như thế này, hay là gọi là nghĩa trang đi?

Mọi người đều phá ra cười haha đồng tình nhất trí, có người hỏi vậy nghĩa trang gì bây giờ.

Vương thúc gãi gãi đầu quay đầu nhìn về phía anh: "Tiểu Viên, gọi là nghĩa trang công cộng ánh mặt trời nhé, con thấy thế nào?"

"... Tên gì phèn quá, chú ơi." Viên Quang chưa kịp trả lời thì đã có người phàn nàn rồi.

"Ánh nắng đúng là có hơi tầm thường, không hợp thời thượng gì mấy." Chú Vương suy nghĩ một hai giây rồi nghiêm túc hỏi: "Hay là đặt tên chiến đội kiêu kiêu một tí nhỉ ..."

Chú Vương nhìn Viên Quang: "Tiểu Nguyên, con có biết loại ánh sáng nào còn mạnh mẽ hơn cả ánh mặt trời không?"

Viên Quang giật mình: "... kích quang?"

"Nghĩa trang kích quang có chút kỳ quái ..." Chú Vương lại rơi vào vòng xoáy tự hỏi.

Có người bên cạnh gợi ý: "Kích quang tiếng Anh gọi là gì?"

Viên Quang chậm rãi nhớ lại rồi nói: "Laser."

"La-Se-er?" Chú Vương mang theo khẩu âm chậm rãi lặp lại lời của Viên Quang, cười thành tiếng, "Cái này được đấy, rất phong cách nước ngoài! Dùng cái này đi!"

Viên Quang đang chạy trong đêm ngã xuống, tầng tầng lớp lớp tràn ra trên đầu, hàm răng nghiến chặt chịu sức nặng của mọi người rơi xuống, tĩnh mạch trên cổ vì dùng sức mà nhảy dựng lên, nhưng anh vẫn không lùi bước.

Đôi mắt anh nhìn vào một điểm nào đó trong không khí, thét lên tê tâm liệt phế, như thể tiếng thét phát ra từ khoang ngực và linh hồn của Viên Quang:

"Laser là dạng ánh sáng mạnh mẽ nhất!"

"Chúng ta, chỉ cần chúng ta sống, chỉ cần chúng ta tồn tại, chúng ta sẽ không bao giờ chịu thua ánh mặt trời !!!"

Hồ quan sát.

Những người ở Nghĩa trang công cộng Laser nhìn chằm chằm Viên Quang đang đổ mồ hôi và nước mắt trên màn hình lớn, họ biết những điều Viên Quang nói vừa rồi chính là để họ nghe.

Bọn họ chậm rãi đứng lên, có người hít sâu một hơi, giương loa hét lớn với Viên Quang trên màn hình lớn:

"Nghĩa trang công cộng Laser, nhất định phải thắng!"

"Nghĩa trang công cộng Laser, số một!"

" Hội trưởng cố lên!"

"Chúng tôi tin tưởng hội trưởng!!"

"Chúng tôi sẽ nỗ lực kiên trì đến giây cuối cùng!"

Bọn họ gào rống đến nỗi các cơ mặt đều run rẩy, như thể hy vọng âm thanh có thể vượt qua rào cản của màn hình để đến bên Viên Quang, chia sẻ nâng đỡ các lớp nặng nề đó với anh.

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy Chiến Thuật Gia trong game cổ vũ cho đội viên của mình ngoài game." Charles ngồi bên cạnh chống cằm, quan sát tình huống trên màn hình lớn một cách thích thú, "Nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy đội viên ngoài hồ quan sát cổ vũ cho Chiến Thuật Gia trong game luôn đấy."

"Nghĩa trang công cộng Laser, một hiệp hội thần kỳ."

Vương Thuấn trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhìn cảnh tượng tất cả các thành viên ở phía đối diện đứng lên cổ vũ Viên Quang, sau đó liếc nhìn dữ liệu báo cáo trên giao diện hệ thống.

... Tốc độ tăng trưởng Hồ Đánh Cuộc của Laser đang tăng lên, nhưng hiện vẫn còn khá thấp.

Khán giả rất thực tế, nếu bạn đang trong tình huống xấu tức là tình huống xấu, cũng chẳng có bao nhiêu người có khả năng lật ngược thế cờ, khán giả không bao giờ đồng tình với kẻ yếu thế.

Nhưng ... Vương Thuấn đã có cái nhìn khác về các thành viên của Nghĩa trang công cộng Laser, những người đang cố sức gào thét kích động.

Họ cố gắng không phải để giành được thiện cảm từ người khác.

Cho dù họ suy sụp trong thực tế, cho dù trò chơi không có lợi cho họ, họ cũng không vất vả để lấy lòng người khác để trở thành ngôi sao, họ chỉ là những người bình thường đang cố gắng tồn tại.

——Họ đã vật lộn thống khổ tồn tại vì những "người" sống trong nghĩa trang đã đặt hy vọng vào họ.

Thi Thiến bước tới, dùng bả vai giúp Viên Quang chống đỡ các lớp vẽ, chân Viên Quang mềm nhũn suýt chút nữa là quỳ luôn trên mặt đất, nhờ Thi Thiến đỡ lấy một phần mới cắn răng gượng dậy, đỡ lấy từng người rơi xuống đó, ôm chặt lấy bọn họ.

"Sẽ ổn thôi."

"Mọi thứ rồi sẽ qua."

" Một ngày nào đó..." Trên mặt Viên Quang dính đầy bùn, hai tay chi chít vết cắt, ôm lấy người đàn ông nhảy xuống sau khi nhìn thấy mặt trăng, ngẩng đầu, hít sâu một hơi chậm rãi rồi thở ra, "Cho dù sống trong nghĩa trang đi nữa, nhưng một ngày nào đó chúng ta sẽ còn sống để nhìn thấy ánh mặt trời chiếu sáng. "

Người đàn ông dựa vào vai Viên Quang, từ từ ôm lại Viên Quang, nước mắt bất giác chảy dài: "Thật sao?"

Viên Quang nhắm mắt lại, ôm chặt ông ta: "Thật."

"Tôi và tất cả bạn bè của tôi đều tin vào lời tiên tri đó."

Chương 394 –  Giá trị sinh mệnh giảm sút


Khu E.

Đợi Đường Nhị Đả trao giấy chứng nhận bất động sản cho đứa nhỏ xong, Bạch Liễu nghe thấy hệ thống của mình nhắc nhở:

【 hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Bạch Liễu đã nhận được tòa nhà nghĩa trang 0812 ở khu E, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ chính (1/5) 】

Sau khi xác nhận Bạch Liễu có được tòa nhà nghĩa trang, Đường Nhị Đả hỏi: "Chúng ta đi tiếp qua tòa nhà khác?"

"Chờ đã!" Đứa nhỏ lấy được giấy chứng nhận bất động sản ngập ngừng kéo Đường Nhị Đả lại, "Các anh đuổi hết ma quỷ ra khỏi tòa nhà rồi lấy giấy chứng nhận bất động sản của họ sao?"

Đường Nhị Đả liếc nhìn Bạch Liễu, nhận được cái gật đầu của Bạch Liễu, gã trả lời: "Chỉ lấy đi giấy chứng minh bất động sản thôi, không đuổi họ ra ngoài."

Đứa nhỏ thở phào nhẹ nhõm: "Không đuổi đi thì tốt rồi."

Bạch Liễu nhướng mày: "Em không sợ đám ma quỷ này à?"

"Họ không phải là ma quỷ gì đâu ạ." Cậu nhóc nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Bạch Liễu, "Họ chỉ là những người sống dưới lòng đất."

Bạch Liễu có chút hứng thú, hắn bước tới: "Thật ra anh rất tò mò một chuyện, em biết sau khi chết người ta biến thành ma rồi vẫn sẽ làm việc, sao em lại chỉ muốn sống đến 26 tuổi thôi vậy?"

"Chết còn vất vả hơn cả sống, vậy tiếp tục sống không phải tốt hơn sao?"

Đứa nhỏ im lặng một hồi, cúi đầu khẩy khẩy móng tay, nhẹ giọng nói: "Bởi vì em sống cũng không có gia đình."

"Bố mẹ em đều đã mất, đợi em trả nợ xong rồi chết đi thành ma thì có thể sống chung với bọn họ ở nghĩa trang này, vất vả cũng không sao, người một nhà vẫn luôn bên nhau là được, khổ sở đến mấy cũng có thể chịu đựng được."

Bạch Liễu bình tĩnh hỏi: "Cho dù vì vậy mà chết em cũng không quan tâm?"

Đứa nhỏ ngẩng đầu, nghiêm túc trả lời Bạch Liễu: "Thật ra em không nghĩ là mình đã chết."

"Tuy rằng thi thể không được ăn, không cần ngủ, ngày nào cũng chui rúc trong nghĩa trang chật hẹp, nhưng em nghĩ chỉ cần cả nhà được ở bên nhau, giúp đỡ lẫn nhau, thì dù ở đâu đi nữa, dù có khó khăn đến mức nào, gia đình em cũng sẽ không bị diệt vong."

Cậu nhóc cười rộ lên: "Bởi vì em nghĩ, một ngày nào đó, gia đình em sẽ có thể đi từ nghĩa trang lên mặt đất để nhìn ngắm ánh sáng mặt trời."

"Ngay cả khi em chết và cơ thể của em thối rữa, chỉ cần hồn ma của em còn tồn tại lang thang dưới lòng đất, thì sẽ luôn có một ngày đó."

Bạch Liễu hỏi: "Vừa rồi sao lại sợ những hồn ma sống trong nghĩa trang này đuổi ra ngoài?"

Đứa nhỏ dừng lại, do dự một lúc rồi nói: "Các anh không biết sao?"

"Lúc mọi người đi lại bên ngoài thì các nhà phát triển còn sống sẽ thu phí quản lý đất đai, còn nếu ma quỷ đi lại bên ngoài thì các nhà phát triển đã chết sẽ thu máu quản lý đất đai."

"Máu quản lý đất đai?" Bạch Liễu nhắc lại, "Đây là cái gì?

Đứa nhỏ co rụt đầu lại, cẩn thận liếc nhìn từ bên này sang bên kia, tiến đến gần Bạch Liễu, lấy tay che miệng, trầm giọng nói: "—— Người phát triển sau khi chết cũng sẽ trở thành ma, chúng hút máu ma công dân cấp thấp và ma công dân hạng hai."

Bạch Liễu rũ mắt xuống: "Máu của ma không thể tái sinh đúng không? Nếu bị hút khô thì sao?"

"Hút khô máu thì hút đến cốt tủy, hút khô cốt tủy thì sẽ ăn luôn da thịt, nếu da thịt cũng bị ăn luôn thì sẽ không còn gì nữa." Đứa nhỏ nói xong, bả vai bắt đầu run rẩy, "Nếu bị hút đến bước đó thì thật sự sẽ chết luôn."

Bạch Liễu nhìn đứa nhỏ đang phát run: "Em có biết đám ma phát triển đó ở đâu không?"

Đứa nhỏ chậm rãi lắc đầu: "Em không biết, em chỉ mới sống ở đây một năm, một phần là do cha mẹ đã khuất kể lại cho em nghe, một phần là do em quan sát rồi rút ra kết luận."

"Nhưng nếu anh đang tìm nhà phát triển đã chết ..." Đứa nhỏ ngẩng đầu lên nhìn Bạch Liễu, "Anh có thể sang mấy tòa nhà chưa hoàn thành ở các khu còn lại thử xem."

Bạch Liễu suy nghĩ hai giây, sau đó gật đầu cảm ơn nói: "Người phát triển tòa nhà nghĩa trang này cũng đã chết?"

Đứa nhỏ này ngẩn ra: "... Nghĩa trang này được một trong năm người phát triển lớn nhất khu E xây dựng, ông ta đã chết rất lâu rồi."

Ánh mắt Bạch Liễu tối sầm lại: "Các nghĩa trang ở mỗi khu đều do các người phát triển lớn xây dựng sao?"

Đứa nhỏ này gật đầu: "Nghĩa trang thuộc hạ tầng, đều được người phát triển lớn của các khu xây dựng từ đầu luôn, nhưng nay họ đều đã qua đời, để lại tài sản cho con cháu của mình, hiện tại 5 tập đoàn công ty phát triển bất động sản lớn nhất tại thành phố Dương Quang đều bắt nguồn từ 5 người đó."

Bạch Liễu bình tĩnh hỏi: "Sau đó nghĩa trang này có phát triển thêm hoặc chuyển giao nhượng quyền tài sản gì không?"

Đối phương suy tư một hồi: " Hình như không có, vẫn luôn như thế thôi ạ..."

"Vậy thì quyền tài sản của tòa nhà nghĩa trang vẫn nằm trong tay các người phát triển lớn." Bạch Liễu dừng lại, hắn nhanh chóng bình tĩnh nhìn xung quanh, rồi nhanh chóng ra lệnh, "Đường đội, mang theo đứa nhỏ này, chúng ta rời khỏi đây ngay lập tức, có thứ gì sắp xuất hiện."

【 hệ thống nhắc nhở: Xin chúc mừng người chơi Bạch Liễu đã giành quyền sở hữu tòa nhà nghĩa trang 0812 ở khu E từ người phát triển lớn của khu E. 】

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu đã làm phiền (người phát triển của khu E), đối phương rất tức giận vì bị bạn cướp tài sản, sẽ thức dậy từ mặt đất đuổi theo và giết chết bạn! 】

【(Người phát triển của khu E) sắp tấn công! 】

Mặt đất rung chuyển kịch liệt giống như tiếng bước chân của một loài nào đó cực kỳ nặng nề va chạm vào mặt đất, từng bước tiến gần về phía bên này, một âm thanh trầm đục truyền đền từ dưới mặt đất kèm theo mùi thối rữa nồng nặc kinh tởm khiến người ta muốn ói.

Nhóm người Bạch Liễu nhanh chóng lui ra ngoài, Mộc Kha và Mục Tứ Thành vừa cản lại phía sau, vừa quay đầu nhìn mặt đất nghĩa trang rung chấn trong luồng sương mù u ám, hai người đồng thanh báo cáo: "Quái vật di chuyển tốc độ thấp, không có ai đuổi theo!"

"Không." Bạch Liễu cúi đầu nhìn xuống luồng máu dưới da mu bàn tay mình đột nhiên phập phồng lên xuống, mạch máu trong nháy mắt co rút lại, " Quái vật đuổi kịp rồi."

【 hệ thống cảnh cáo: Người chơi Bạch Liễu đang bị hút máu, giá trị sinh mệnh đang giảm mạnh! ...... 87 ...... 73 ......】

Lưu Giai Nghi nhanh chóng đưa cho Bạch Liễu một chai thuốc giải, Bạch Liễu cầm lấy uống cạn, sau lưng Đường Nhị Đả đột nhiên vang lên một tiếng ho dữ dội, đứa nhỏ 17 tuổi được Đường Nhị Đả cõng phía sau đau đớn nức nở giãy giụa.

Đường Nhị Đả nhanh chóng đặt cậu nhóc xuống đất, mặt đứa nhỏ tái xanh, miệng và bụng nhanh chóng xẹp xuống rồi khô quắt teo tóp lại, mạch máu trên người phồng ra cả ngoài da, máu bên trong chảy xiết như bị hút một cách điên cuồng và tham lam.

Sắc mặt của Mục Tứ Thành và Mộc Kha đen kịt, họ quay đầu lại để xác định nguồn rung chấn đang đuổi theo mình, sau khi xác định đối phương đã cách xa liền nhanh chóng quay sang báo cáo với Bạch Liễu: "Chấn động vẫn còn cách xa chúng ta."

"Nói cách khác, quái vật này tấn công hoàn toàn không cần tiếp xúc đến chúng ta." Bạch Liễu quay đầu nhìn những người khác, "Ngoài tôi và NPC này, những người còn lại có triệu chứng bị tấn công không?"

Mục Tứ Thành, Mộc Kha, Lưu Giai Nghi và Đường Nhị Đả đồng thanh kêu lên: "Không có."

[【 hệ thống cảnh cáo: Người chơi Bạch Liễu đang bị hút máu, giá trị sinh mệnh đang giảm xuống dưới 80 ... 】

Đứa nhỏ trong vòng tay Đường Nhị Đả bị hút máu đến nỗi da đầu co rút lại, đau đến không nói được lời nào, cơ thể co quắp run lẩy bẩy, hai mắt bắt đầu trợn ngược, nhỏ nước mắt vô thức, trong miệng thì thầm gọi mẹ.

Đường Nhị Đả siết chặt vòng tay ôm NPC, gã nhìn Bạch Liễu với vẻ mặt căng thẳng.

"Thuốc giải độc của em không dùng cho NPC được." Lưu Giai Nghi liếc nhìn NPC, sắc mặt khó coi hẳn, cô bé lại đưa một lọ thuốc giải cho Bạch Liễu, ngẩng đầu nhìn hắn, "Cứ theo tốc độ hút máu của con quái vật này thì chẳng mấy chốc em sẽ hết sạch thuốc giải."

"Chúng ta vẫn chưa tìm ra phương thức tấn công của con quái vật này!" Mục Tứ Thành nhìn Bạch Liễu, khuôn mặt tái mét, máu đang chảy ào ạt dưới làn da trong suốt, chửi tục một câu, "Tấn công mà không cần tiếp xúc trực tiếp chứng tỏ nó có cấp bậc rất cao, là quái vật tấn công kiểu phán đoán."

Mộc Kha bình tĩnh phân tích: "Chắc người phát triển khu E là trùm cuối của phó bản này."

"Quái vật tấn công kiểu phán đoán chỉ cần người chơi đáp ứng đủ tiêu chuẩn và phạm vi tấn công của nó thì chắc chắn sẽ bị tấn công." Lưu Giai Nghi nhanh chóng trả lời: "Trong chúng ta chỉ có NPC này và Bạch Liễu bị tấn công, hai người này có gì khác nhau với chúng ta không? "

Bạch Liễu liếc nhìn NPC đứa nhỏ đang từ từ buông thõng hai tay xuống: "Vấn đề nhà ở."

Lưu Giai Nghi phản ứng rất nhanh, cô bé ngẩng đầu lên: "Ý anh là?!"

Bạch Liễu giải thích ngắn gọn: "Anh có một tòa nhà nghĩa trang ở khu E, còn NPC này là nô lệ nhà của nghĩa trang ở khu E, nhà ở khu E thuộc về đất đai, theo như giả thuyết thì các nhà phát triển ở khu E có quyền sở hữu đất ở khu E, vì vậy nó có thể sử dụng ngôi nhà để hút máu bọn anh."

"Ngôi nhà là ống dẫn và phương tiện thông qua đó hút máu của chúng ta."

Bạch Liễu dừng bước, nhìn thẳng về phía trước: "Nhưng tạm thời không dễ giải quyết phán đoán này, nếu chuyển nhà qua cho các cậu thì các cậu cũng bị hút máu, hiện tại không biết phạm vi hoạt động và tấn công của quái vật nhà phát triển như thế nào, nếu phạm vi của nó toàn bản đồ thì chạy cũng chẳng ích lợi gì, cách tốt nhất để tránh bị nó hút máu là ——"

"—— giết chết nó."

Bạch Liễu rút roi ra, ánh mắt lạnh lùng ra lệnh: "Đừng chạy nữa, Mục Tứ Thành, Mộc Kha tiến lên đối đầu với kẻ địch, Lưu Giai Nghi bảo vệ tôi và NPC bị thương, trị liệu phòng thủ, Đường đội chuẩn bị tấn công."

Mục Tứ Thành và Mộc Kha gần như rút vũ khí kỹ năng của họ ra cùng lúc, một người lạnh lùng một người nhe răng xông vào màn sương mù, kết quả lao vào trong thì hai người họ đồng thời khựng người lại.

Chẳng có gì trong sương mù cả.

Không có ma quỷ, không có người phát triển, xung quanh là một vùng đất trống trụi lủi chưa được khai phá, thậm chí một xác chết cũng không thấy, chỉ có rung động liên tục và tiếng gầm nhớp nháp từ mặt đất.

Mục Tứ Thành dùng móng vuốt đào bới đất, phía dưới vẫn là mặt đất, cậu nghiến răng nghiến lợi không cam lòng đào lại lần nữa, kết quả vẫn là mặt đất khô cứng.

Mộc Kha nắm chặt con dao găm, mặt đen đến mức sắp chảy ra nước, cậu bước tới giữ vai Mục Tứ Thành ngăn không cho cậu ta đào nữa: "Đừng đào nữa, với khả năng tri giác của chúng ta thì cảm nhận chẳng có gì ở dưới đất cả."

Mục Tứ Thành ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng nhìn Mộc Kha: "Vậy thì tại sao Bạch Liễu lại tiếp tục bị hút máu?"

"Quái vật này rốt cuộc là thứ gì?!"

"Dị đoan này rốt cuộc là thứ gì chứ?!"

Hiện thực, Tô Dạng hai mắt đỏ hoe nhìn mọi người liên tục bị hút khô được chuyển khỏi tòa nhà Dương Quang, anh đặt tay lên bàn trong chiếc lều dựng tạm hít một hơi thật sâu, gần như khàn giọng chất vấn chính mình và các đội viên xung quanh. 

Đội viên hai mặt nhìn nhau lặng im không nói.

Tô Dạng nhắm mắt lại, xoa bóp thái dương, hít một hơi thật sâu rồi sắp xếp lại từ đầu các báo cáo kiểm tra đo lường của mọi người:

"Trong kết quả kiểm tra từ đơn vị 1 đến đơn vị 6, phát hiện giá trị dị đoan dao động từ 7340 đến 134212, có tổng cộng 5793 đối tượng trong tòa nhà, tất cả các đối tượng đều bình thường khi họ rời khỏi tòa nhà."

"Trong kết quả kiểm tra của đơn vị 6 đến 9, phát hiện giá trị dị đoan dao động từ 7106 đến 12985, có tổng cộng 6903 đối tượng trong tòa nhà, tất cả các đối tượng không có bất thường khi họ rời khỏi tòa nhà." 

"9 tới..."

Tô Dạng tiếp tục đọc báo cáo kiểm tra đo lường cuối cùng, sau đó hít thở sâu để điều chỉnh tâm trạng rồi nói, "Phát hiện phạm vi và mức độ của giá trị dị đoan trong tòa nhà, nhưng không hề phát hiện được giá trị dị đoan nào trong các đồ vật hoặc vật liệu xây dựng trong tòa nhà."

Anh từ từ nâng người lên nhìn mọi người: " Nói cách khác, không có đồ vật nào trong toàn bộ tòa nhà Dương Quang phát hiện ra giá trị dị đoan, nhưng mọi nơi đều có giá trị dị đoan cao từ 7.000 đến 13.000, trước mắt nó vẫn đang mở rộng ra bên ngoài theo vòng tròn với tốc độ 13-15 mét / phút, ảnh hưởng đến cư dân xung quanh."

Tô Dạng nắm chặt hai tay, trầm mặc một hai giây, sắc mặt đại biến, sau đó liền nhanh chóng định thần lại: "Đã sơ tán tất cả cư dân xung quanh chưa?"

"Đã sơ tán tất cả cư dân trong bán kính 1km." Một đội viên trả lời, nhưng anh ta cười chua chát, "Nhưng Tô đội, theo tốc độ mở rộng này, nhiều nhất là một hoặc hai giờ, dị đoan của tòa nhà Dương Quang sẽ mở rộng ra một km, đến lúc đó  ...."

Tô Dạng nhìn chằm chằm đội viên: "Vậy chúng ta phải cố gắng kiềm chế dị đoan này trong vòng một giờ, cậu hiểu không!"

Mọi người vẻ mặt ngưng trọng, ưỡn ngực ngẩng đầu: "Được, Tô đội!"

Một người trong đội giơ tay, trầm giọng hỏi: "Đội trưởng, có loại dị đoan nào không có thực thể không, chẳng hạn như không khí này nọ?"

Tô Dạng chậm rãi lắc đầu: "Không đâu, nếu là không khí thì tốc độ khuếch tán 13-15 mét một phút là quá chậm, ví dụ như nước hoa hồng có thể lan ra cả thành phố trong một giờ."

"Hơn nữa ảnh hưởng của dị đoan này cũng rất hạn chế, không giống như công kích không khí khuếch tán bừa bãi." Tô Dạng dùng ánh mắt trong trẻo chỉ vào bản báo cáo, "Chính là ngôi nhà."

"Những người qua đường đi ngang đây và các đội viên chúng ta đến điều tra đều không có biểu hiện gì bất thường, ngoại lệ duy nhất là những cư dân đã mua nhà ở đây."

Ngón tay Tô Dạng rà dọc xuống dưới, chạm vào một báo cáo điện tử của bệnh viện trên máy tính bảng, anh dừng lại:

"Mười phút trước, bệnh viện đã gửi cho tôi bản báo cáo này, nói rằng ban đầu chỉ những người dọn ra khỏi nhà mới có triệu chứng teo quắt, nhưng sau đó theo thời gian chuyển dời, những cư dân chủ yếu sống trên khu vực này đã xuất hiện các triệu chứng khô quắt ở các mức độ khác nhau."

Tô Dạng thở ra một hơi nặng nề: "Những thay đổi tiếp theo là những gì chúng ta phát hiện được ở đây, tốc độ lan truyền của dị đoan càng ngày càng nhanh."

"Có thể nói, dị đoan ban đầu ảnh hưởng đến những người 【 có ý định dọn ra khỏi nhà】, tức là những người muốn trốn khỏi đây, nhưng khi chúng tôi xử lý giấy chứng nhận chuyển đi, dị đoan bắt đầu bị hút cốt tủy da thịt của họ, đồng thời mở rộng ra bên ngoài."

Tô Dạng dừng lại: "Có thể nói, động thái cố gắng di chuyển cư dân của tòa nhà đang xây dở đã kích hoạt và củng cố dị đoan này, khiến nó bắt đầu muốn hút máu thịt ngày càng nhiều cư dân sở hữu nhà ở đây mà không bị hạn chế."

Một thành viên trong đội sắc mặt khó coi nói thêm: "Nếu vậy thì không phải nó sẽ ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn và giết ngày càng nhiều người sao?"

Tô Dạng liếc nhìn đội viên: "Công việc của Cục xử lý dị đoan là ngăn chặn dị đoan trước khi nó trở nên mạnh mẽ hơn."

Một đội viên gõ cửa bước vào, báo cáo: " Tô đội, anh nhờ tôi kiểm tra thông tin về người phát triển tòa nhà Dương Quang, tôi vừa lấy được rồi!"

Tô Dạng thu tay, cúi đầu nhìn kỹ, sau đó chậm rãi nhíu mày:

"... Sau khi nhận được đất, người phát triển họ Lý đã không phát triển khu đất ngay mà bí mật ký hợp đồng nhận thầu cho 4 nhà phát triển khác, sau khi được 4 nhà phát triển này rót vốn, gã bắt tay với bọn họ bắt đầu xây dựng tòa nhà Dương Quang, cho nên thật ra tòa nhà Dương Quang có tổng cộng 5 người phát triển hợp tác chung với nhau."

Đội viên gật đầu: "Đây là hành vi phạm pháp, sau này mới phát hiện ra, nhưng lúc đó người phát triển họ Lý đã cao chạy xa bay."

Tô Dạng lật thông tin, nhíu mày càng chặt: "Người phát triển tên Lý này đã bị bắt vào tù năm ngoái, trong thời gian bị giam giữ, gã ta có một loạt các hành vi bất thường, đôi khi biến mất đột ngột trong thời gian điểm danh."

"... Thường đến thư viện mượn sách và game kinh dị về tham khảo, ghi chép những điều này một cách nghiêm túc giống như chuẩn bị cho một kỳ thi, thường lẩm bẩm điều gì đó trong miệng, tôi sẽ sớm ra tù, tôi sẽ lấy được mảnh đất kia, là đối tượng trông giữ trọng điểm của các cảnh ngục ... "

"Không chỉ có như vậy." Đội viên chỉ vào thông tin, "Gã này rất táo bạo, thường xuyên khiêu khích chọc tức cảnh ngục, nói có thể thay đổi thế giới, còn chủ động thú nhận bản thân đã nhận thầu cho 4 nhà phát triển khác được quyền sử dụng đất tư nhân đến 9999 năm."

Tô Dạng nhíu mày: "Bình thường chỉ có thể nhận thầu 45-75 năm, gã lén nhận thầu như vậy không có hiệu lực."

Người trong đội gật đầu: "Cảnh ngục cũng nói với gã ta như vậy, nhưng gã cười rất ngông cuồng, nói rằng mình có cách để làm cho những hợp đồng này có hiệu lực, có cách để biến mọi mảnh đất trên thế giới đều là của gã, và có cách để biến những người đã mua nhà phải làm trâu làm ngựa cho gã đến hết đời."

"Người này nói rằng chỉ cần gã có dục vọng này thì nhất định có thể thực hiện được, là một người theo chủ nghĩa duy tâm điển hình."

Tô Dạng không bình luận gì về hành vi của người này, sau đó lật trang lần nữa, lông mày lại nhíu lại: "Người này có liên hệ với Lý Cẩu phạm tội hiếp dâm đã bị một tù nhân đâm chết vào năm ngoái?"

"Đúng vậy." Đội viên gật đầu, trên mặt anh ta lộ ra biểu tình vi diệu, "Trong giai đoạn xét xử đột nhiên chứng cứ của Lý Cẩu biến mất tăm mất tích, Cục Xử lý Dị đoan cũng tham gia quá trình điều tra nhưng không phát hiện ra điều gì dị thường, cuối cùng chứng cứ không thể hiểu được lại xuất hiện lần nữa cho nên bước vào thủ tục xét xử bình thường."

"Nhưng trước khi xét xử, Lý Cẩu đã bị đâm chết trong tù một cách rất kỳ lạ."

Đội viên chỉ vào thông tin  cho biết: "Người phát triển họ Lý đã có một cuộc tiếp xúc ngắn với Lý Cẩu khi gã ta ở trong tù, sau đó, Lý Cẩu cũng xuất hiện các triệu chứng tâm thần giống như người phát triển họ Lý  —— hay lẩm bẩm nói chuyện với chính mình, biến mất trong lúc điểm danh, khiêu khích cai ngục và nói lung tung rằng một ngày nào đó hắn có thể giết người đã kiện mình."

Tô Dạng ngẩng đầu, nghiêm nghị hỏi: "Người phát triển họ Lý này hiện tại đang ở đâu?"

Đội viên cho biết: "Đã chết rồi, vào tháng 8 năm nay, sau khi biến mất trong tù một giờ thì thi thể đột nhiên xuất hiện trên sân thể dục."

"Đã chết?" Tô Dạng cau mày hỏi, "Làm sao mà chết?"

Đội viên cho biết: "Khám nghiệm tử thi thì phát hiện thấy từ miệng đến bao tử đầy đất, đất làm cho bao tử phình to ra, cứ vậy mà chết."

Trong trò chơi.

Mộc Kha và Mục Tứ Thành sắc mặt khó coi đi rồi trở về, Mộc Kha thành thật lắc đầu với Bạch Liễu: "Không tìm thấy quái vật."

Đường Nhị Đả cùng Bạch Liễu nhìn nhau, Bạch Liễu ra lệnh: "Đổi phòng ngự, hai người tới bảo vệ với Lưu Giai Nghi, tôi cùng Đường đội điều tra."

Lưu Giai Nghi nhìn Bạch Liễu một lúc, hít một hơi thật sâu rồi đưa vài lọ thuốc giải: "Em không cần kỹ năng nữa, nếu anh có chuyện gì thì cứ mở giao diện dùng kỹ năng trị liệu của em, chú ý đến máu của mình."

Đường Nhị Đả gật đầu với Mục Tứ Thành và Mộc Kha: "Tôi sẽ bảo vệ Bạch Liễu, hai người chú ý tình huống phía sau."

Bạch Liễu gật đầu, cùng Đường Nhị Đả đi vào trong sương mù nghĩa trang.

Rồi sau đó cũng không thấy gì cả.

Đường Nhị Đả chống súng vào ống quần, sắc mặt căng thẳng quay đầu nhìn Bạch Liễu: "HP của cậu vẫn giảm?"

Sắc mặt Bạch Liễu tái nhợt đến mức gần như trong suốt, hắn gật đầu: "65, trên mức an toàn."

"Cậu nghĩ con quái vật này sẽ như thế nào?" Vẻ mặt Đường Nhị Đả càng ngày càng ảm đạm, "Tôi gặp nhiều loại quái vật phán đoán vô sắc vô vị vô hình rồi, đều rất khó đối phó, trừ khi tìm ra được thực thể của chúng."

"Chỉ cần tìm thấy thực thể rồi tấn công nó thì chẳng có gì đáng sợ cả."

"Tôi cũng nghĩ vậy." Bạch Liễu trầm ngâm ngồi xổm xuống, hắn nhìn mặt đất nheo mắt lại, "... Đường đội trưởng, anh nói xem, loại quái vật nào dùng phương tiện gì mà chỉ cần đơn giản thông qua nhà ở, không cần đụng đến người thuê, cho dù đối phương chạy đến nơi nào, cho dù đối phương là người hay ma, đều có thể hút máu đối phương mọi lúc mọi nơi chứ?"

"Đối với các nhà phát triển bất động sản, những người luôn tìm cách tối đa hóa lợi nhuận, thì điều gì là quan trọng nhất?" Bạch Liễu rũ mắt xuống nhìn đống đất do Mục Tứ Thành đã đào qua đang rung chấn một cách kỳ lạ.

Đường Nhị Đả khựng người, gã nhìn xuống theo ánh mắt Bạch Liễu.

Bạch Liễu cười nhìn Đường Nhị Đả: "Tôi nghĩ là đất."

Vừa nói, hắn đột ngột và không chút do dự quất roi xuống, đập nát lớp đất dày tới độ sâu khoảng bốn hoặc năm mét.

Mặt đất phát ra tiếng gầm chói tai sắc bén, bắt đầu lắc lư từ bên này sang bên kia.

Nước bùn màu đỏ đen rỉ ra từ vết nứt, dưới mặt cắt có thể thấy rõ một số đường ống ngoằn ngoèo đang mấp máy, những đường ống mềm màu trắng xanh xám này đang liên tục hình thành động mạch, mùi máu tanh nồng nặc do "huyết thanh" chảy ra từ đường ống ập vào mặt.

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu dùng vũ khí kỹ năng tấn công (Người phát triển ở khu E) 】

Bạch Liễu nhìn thứ "huyết thanh" đỏ như máu kia và những cái ống vách mềm mại có cấu trúc dạng lưới lắc lư trái phải, dày đặc như mao mạch đang muốn nối lại, khẽ nhướng mày: "Wow, lần đầu tiên tôi thấy đất có thể sinh ra mạch máu."

Đường Nhị Đả thở phào nhẹ nhõm: "Thực thể của 5 người phát triển lớn ở đây chính là đất nằm dưới lòng đất."

p/S : Tên đội Nghĩa trang Russell chính xác là Nghĩa trang Laser nha mn, lúc đầu do mình dịch theo phiên âm bản raw xong cứ replace hết nên bị sai tên của họ mà ko để ý, đến chương 393 so lại với bản QT mới thấy mình sai, mình đã sửa lại luôn rồi, xin lỗi các bạn nhiều vì thiếu sót & sai lầm của mình nhé 🥹🥹


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp