Ta phong thần trong trò chơi vô hạn ( từ chương 356- hết), Trong kinh tủng show tống nghệ debut C vị(qt), Ý chí sinh tồn chết tiệt này (qt)

391+392


1 năm

trướctiếp

Chương 391 – Tòa nhà chưa hoàn thành


Trong game.
Bạch Liễu vỗ nhẹ vai Đường Nhị Đả: "Mau kết thúc trò chơi rồi quay trở về hiện thực xử lý mấy chuyện đó."

"Ừm." Đường Nhị Đả hít sâu một hơi, đứng dậy nắm chặt súng, "Yên tâm, tôi sẽ không để ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu."
Bạch Liễu ngoảnh mặt nhìn ba người còn lại đang ngủ: "Sắp đến giờ rồi, đánh thức bọn họ thay ca cho chúng ta nghỉ ngơi đi."

Đường Nhị Đả gật đầu nhìn Bạch Liễu: "Thực ra, tôi nghĩ rằng với tính cách của cậu, cậu sẽ chọn cách trực tiếp và nhanh chóng hơn để vượt cửa phó bản này chứ."

Bạch Liễu mỉm cười: "Đường đội trưởng tưởng tôi chọn cách giết sạch tất cả mọi người trong tòa nhà phải không?"

"Ừm, nhưng cũng không hẳn." Đường Nhị Đả do dự một giây, "Không biết có phải tôi hiểu nhầm hay không, phí tổn cướp giết chủ nhà ở mấy tòa nhà cũ đúng là quá cao thật, nhưng còn có những tòa nhà mới nữa còn gì, quyền sở hữu của chúng nằm trong tay các nhà phát triển đại lý, vậy tại sao không trực tiếp giết luôn đại lý rồi giành quyền sở hữu tòa nhà mới vào ngày mở bán luôn?"

"Ví dụ như tòa nhà mới mở ở khu C, nếu muốn thì có thể làm được."

Nụ cười trên mặt Bạch Liễu không thay đổi: "Bởi vì đây không phải là con đường trò chơi chính xác."

Đường Nhị Đả giật mình: "Không phải là con đường trò chơi chính xác?"

"Đây là một trò chơi kinh dị, Đường đội trưởng." Bạch Liễu nhướng mi cười nhẹ, "Nếu chỉ cần đơn giản giết người là có thể thắng thì có gì mà đáng sợ chứ?"

"Nếu hoàn thành được nhiệm vụ chính mà chẳng có bất kỳ yếu tố đáng sợ nào thì con đường đó không phải là con đường chính xác."

Bạch Liễu cười tủm tỉm nói: "Điều này giống với nguyên tắc thiết kế của trò chơi kinh dị."

Đường Nhị Đả bị dẫn dắt một vòng, gã nhíu mày suy nghĩ sâu xa: "Nhưng thoạt nhìn thì con đường này có tính khả thi nhất."

"Vậy thì chỉ có một khả năng." Bạch Liễu cười, "Đó là những yếu tố đáng sợ của con đường này vẫn chưa xuất hiện."

Khu C, 3g sáng.

Thi Thiến và Viên Quang giấu mình trong đám đông lén lút theo đuôi giám đốc C, Thi Thiến còn mở kỹ năng sương mù phạm vi nhỏ để ẩn thân, bám theo Giám đốc C suốt quãng đường để chờ dịp ông ta tách lẻ.

Trước mắt bọn họ không muốn giết chóc quá nhiều NPC, những NPC này chết rồi sẽ biến thành ma, có thể trút thù hận lên người họ và toàn bản đồ, cho nên nếu giảm thiểu được đánh giết thì là tốt nhất, chỉ cần giết NPC mục tiêu là được, cho dù giám đốc C có biến thành ma sau khi chết thì cũng chỉ có một con mà thôi.

Một con quái vật thì dễ đối phó, nhưng một nhóm quái vật thì hơi khó nhằn với đội hai người như họ.

Gạt bỏ ba đồng đội làm giảm nguy cơ tử vong, nhưng đồng thời nguy cơ tử vong đối với họ cũng tăng lên, họ phải hành động thận trọng hơn.

Giám đốc C rời khỏi tòa nhà mới thì đi liên tiếp đến bốn năm bữa tiệc ăn mừng, chẳng có dịp nào mà số lượng người dưới 100 người, bọn Viên Quang thập thò chóng mặt nhức đầu đi theo gần ba giờ đồng hồ mới thấy giám đốc C đi đến địa điểm cuối cùng, rồi ngồi lên xe trở lại khu C.

Thi Thiến theo sát phía sau phấn khích: "Hình như ông ta sắp về nhà."

Trên mặt Viên Quang lộ ra một nụ cười nhẹ, anh thở ra một hơi dài, nhìn chằm chằm chiếc xe dừng trước cửa biệt thự cao cấp khu C: "Đi tới đi lui suốt cả đêm rốt cuộc cũng đợi được đến lúc này."

Lúc ở bãi đậu xe, NPC giám đốc C đột nhiên chào hỏi mấy vệ sĩ theo sau mình rồi đi về phía phòng vệ sinh trong bãi đậu xe, lúc này chỉ có một vệ sĩ đi theo ông ta.

Thi Thiến và Viên Quang nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy mấy chữ 【 thời điểm tốt nhất để ra tay】 trong mắt nhau, sau đó nhanh chóng chia thành hai bên, Thi Thiến âm thầm sử dụng kỹ năng sương mù che phủ phía sau vệ sĩ.

Viên Quang vòng ra sau, dán người vào tường đi nhanh, anh kéo mũ áo hoodie xuống che mặt, đẩy mũi dao đa năng trong tay ra.

Nhìn thấy vệ sĩ đã bị Thi Thiến sử dụng kỹ sương mù hạ gục nhanh gọn lẹ gục xuống đất không phát ra tiếng động, Viên Quang đi ra khỏi góc tường, cúi đầu đụng vào giám đốc C đang chuẩn bị vào nhà vệ sinh.

Giám đốc C đi mấy cái tiệc rượu liên tục đã uống không ít, hiện tại toàn thân có chút mơ hồ, lúc nói chuyện đầu lưỡi cũng chẳng còn lưu loát: "Cậu, cậu, sao cậu lại có ba đầu? Hai người đến tìm tôi mua nhà sao?... "

Viên Quang không trả lời, anh cúi đầu, rút dao đa năng của mình ra kề vào cổ giám đốc C từ phía sau, lưu loát xiên thẳng một nhát vào.

Con dao đa năng mỏng manh bùng nổ sức tấn công cực lớn trong tay Viên Quang, máu bắn tung tóe vào tấm gương trong phòng vệ sinh, giám đốc C không còn chút sức lực nào để vùng vẫy, ôm cổ ngã thẳng xuống.

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Viên Quang sử dụng vũ khí kỹ năng (dao đa năng) tấn công NPC Giám đốc C 】

【 NPC Giám đốc C đã bị giết】

Thi Thiến từ trong sương mù chạy nhanh qua, ngồi xổm xuống lục soát thi thể, vừa lục soát vừa liệt kê ra miệng: "Thẻ ID, móc chìa khóa, thuốc lá, bao cao su ... cái đệt!"

Đôi mắt Thi Thiến sáng rực ngẩng đầu lên nhìn Viên Quang, cô lắc lắc xấp giấy chứng nhận trên tay: "Giấy chứng nhận quyền sở hữu tòa nhà mới!"

【 hệ thống nhắc nhở: Xin chúc mừng người chơi Thi Thiến đã giành được quyền sở hữu toàn bộ tòa nhà mới ở Khu C đầu tiên! 】

【Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ chính (có được năm tòa nhà) (1/5) 】

Viên Quang đang ngồi xổm bên cạnhcuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng, anh đỡ Thi Thiến đứng dậy: "Chúng ta rút lui, tìm người phát triển đại lý tiếp theo."

Nhưng nụ cười trên khuôn mặt họ chưa kịp thu hồi thì đã nghe hệ thống liên tục nhắc nhở:

【 hệ thống nhắc nhở: Tòa nhà mới thuộc sở hữu của hai vị hiện đang phát triển, cần phải có dòng vốn đầu tư đều đặn để duy trì quyền sở hữu tài sản, theo giá thị trường bất động sản hiện tại, hai vị cần chuẩn bị số vốn là 60 tỷ trong vòng một giờ, nếu không nguồn tài chính của tòa nhà sẽ bị đứt gãy, nó sẽ ngừng hoạt động và trở thành một ——】

【—— tòa nhà chưa hoàn thành.】

Nụ cười trên khuôn mặt Thi Thiến và Viên Quang cứng lại.

【Đếm ngược bắt đầu: 59:59】

Thi Thiến nhanh chóng bình tĩnh lại, đi đến cây ATM gần đó kiểm tra tiền mặt trong thẻ căn cước công dân của giám đốc C, chẳng mấy chốc sắc mặt tối tăm: "Còn không đến 300 triệu."

Viên Quang hít sâu một hơi: "Những người này đều có kênh kiếm tiền khác, không đặt hết vào thẻ căn cước."

"NPC giám đốc C sống trên tầng cao nhất mà chỉ có 300 triệu trong thẻ căn cước." Lúc Thi Thiến nghe thấy mấy chữ "Tòa nhà chưa hoàn thành" thì thần kinh căng thẳng hẳn lên, cô cố gắng hít thở sâu rồi nói nhanh, "Nếu chúng ta muốn gom 60 tỷ trong một giờ, dù có đi cướp chăng nữa thì cũng sẽ phải cướp ít nhất 200 NPC sống trên tầng cao nhất."

Viên Quang nhận ra hiện thực còn nhanh hơn cô, anh cầm dao đa năng dính máu, mũi dao còn đang rỉ máu, khàn giọng nói: "Gom không nổi đâu."

"Trong hiện thực tình huống của chúng ta còn tốt hơn mà còn không gom nổi 10 tỷ trong ba năm, ở thành phố Dương Quang này làm sao chúng ta có thể gom được 60 tỷ trong một giờ chứ."

Thi Thiến khó khăn nhắm mắt lại, cô nắm chặt giấy chứng nhận tài sản trong tay: "Tòa nhà đã nằm trong tay chúng ta, chúng ta không thể chạy trốn được nữa, chúng ta phải làm cho bằng được, không thể bỏ cuộc."

Hai người họ cứ như vậy trầm lặng đối diện nhau.

Viên Quang thở ra một hơi nặng nề, ngẩng đầu lên, vành mắt có chút đỏ: "Tôi chỉ xúc động một chút thôi, cô nói đúng, đi thôi, cùng nhau tìm cách."

Thi Thiến gật đầu, cả hai rời khỏi bãi đậu xe.

Thân thể Đồng C nằm trong vũng máu trên mặt đất sau lưng bọn họ vặn vẹo một chút, ngón tay động đậy, từ cùi ngón tay mọc ra một cái giác hút màu tím.

Thi thể giám đốc C Dong uốn éo đứng lên, người ông ta đột nhiên phình to mập mạp, hai tay xòe ra biến thành xúc tu giống như động vật chân đốt dài hơn ba mét, đỉnh của xúc tu là một cái giác hút giống như bạch tuộc, nhìn từ bên ngoài có thể thấy răng mọc lởm chởm phía trong.

Cơ thể ông ta bắt đầu sưng vù lên, những vòng tròn ngấn mỡ quấn quanh cổ, bụng và chân tầng tầng lớp lớp, nhìn cứ như lốp xe Michelin bằng thịt người, cảm giác nếu dùng kim chọc vào thì sẽ tuôn ra loại chất lỏng màu vàng nhạt vậy.

【 hệ thống nhắc nhở: Thi thể NPC tử vong dị hóa toàn toàn, trở thành quái vật (nhà phát triển đói khát) 】

【 hệ thống nhắc nhở: Quái vật sẽ lang thang trong tòa nhà mà nó phát triển, tấn công tất cả những ai bước vào tòa nhà, ăn thịt nhai xương uống máu của đối thủ. 】

Mắt và mũi của giám đốc C chồng chất từng lớp mỡ tạo thành ba khe hở nhỏ tí, chỉ có cái miệng đã trở nên vô cùng lớn, hàm răng lởm chởm sắc nhọn, nước bọt không ngừng chảy ra từ đó, cổ họng phát ra âm thanh kỳ lạ khàn khào:

"Những người mua nhà thơm ngon của ta ..."

Nó vươn chiếc lưỡi dài sòng sọc ra liếm môi, đôi mắt lóe lên ánh sáng đỏ: "Ở đâu rồi?"

Tòa nhà mới khu C.

Dù đã nửa đêm nhưng trời vẫn sáng rực, những cư dân mong chờ kết quả giao dịch đang hồi hộp chờ đợi bên ngoài phòng kinh doanh.

Thủ tục mua bán ở thành phố Dương Quang là đầu tiên bên mua phải đến vay tiền từ tổ chức cho vay của nhà phát triển, khi nhận tiền xong thì giao tiền cho nhà phát triển, đợi thêm 6, 7 tiếng đồng hồ để nhà phát triển xét duyệt số tiền và tư cách người mua rồi mới bắt đầu phân phát các giấy tờ chứng minh bất động sản xuống dưới

Nhưng quá trình chờ đợi hôm nay dài lê thê đến khó hiểu, gần 4 giờ sáng mà chẳng có một ai đủ tiêu chuẩn cấp giấy phép sở hữu bất động sản.

Người dân càng lúc càng lo âu thấp thỏm chờ đợi, hầu hết bọn họ đều nghèo khó không thể thanh toán hết một lần, phải vay tiền mua nhà rồi trả nợ góp, bây giờ nhà chưa thấy đâu mà người đã mang nợ mấy chục năm, bảo người đã đưa tiền chờ đợi mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa nhận được nhà là một điều cực kỳ khó khăn với họ.

Họ ngước nhìn bóng đen khổng lồ phủ lớp vỏ bê tông cốt thép đứng sừng sững trong đêm tối, trên đó đung đưa một vòng đèn LED quảng cáo trang trí có dòng chữ 【 Ngôi nhà của Dương Quang, ngôi nhà của hạnh phúc】 .

Nhìn thấy câu khẩu hiệu này, sự lo lắng trong mắt họ lại bị dập tắt, dấy lên một niềm khao khát và hy vọng ——  đó là tòa nhà mới ở khu C, ngôi nhà tương lai của họ.

Có người nhìn đồng hồ đeo tay, không khỏi nhắc thầm: "Đã gần 4 giờ sáng, sao thủ tục hôm nay chậm vậy?"

Anh ta vừa lải nhải nói xong, một màn hình chiếu ánh sáng đếm ngược màu đỏ khổng lồ xuất hiện trên tòa nhà.

【00:10】

【00:09】

Những người chờ đợi bên dưới nhìn vào luồng sáng mơ hồ khổng lồ trong bóng tối, bắt đầu thì thào với nhau:

"Cái gì vậy?"

"Trình diễn ánh sáng ra mắt tòa nhà mới hả?"

Khi hình chiếu ánh sáng đếm ngược đến 【00: 01】, nó biến thành một chữ 【 Thất bại 】 lớn.

Tiểu Đông đẩy cửa phòng kinh doanh ra, sắc mặt tái nhợt, gượng cười cúi đầu xin lỗi mọi người: "Xin lỗi các vị, tòa nhà của chúng tôi đã xảy ra chút chuyện cần phải tạm thời đóng cửa, mọi người vui lòng ngày mai quay lại lấy giấy chứng nhận nhé."

Chương 392 – Sống sót


📚 Nhóm người tập trung trước văn phòng kinh doanh của tòa nhà mới khu C bắt đầu xôn xao hỗn loạn, đám đông, giống như một đàn ong bị quấy rầy nhanh chóng tập trung xung quanh cánh cửa vừa hé mở.

Tiểu Đông bị hết người này đến người kia xô đẩy giằng kéo thì hoảng sợ co người vào trong, treo xích sắt lên cửa để ngăn họ xông vào, hoảng sợ hét lên: "Mọi người, giữ trật tự! Ngày mai bộ phận của chúng tôi nhất định sẽ đưa ra giải pháp cho mọi người!?!"

Thật ra cô cũng không biết giải pháp là gì, cô chỉ bị trưởng phòng bộ phận kinh doanh đẩy ra giải quyết vấn đề mà thôi, đến bây giờ Tiểu Đông cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Cô cũng giống như những người này, thức trắng đêm chờ đợi phê duyệt chứng minh tài sản thì đột nhiên phát hiện người trong phòng tài chính nháo nhào cả lên, hốt hoảng hét lên rằng tiền đột nhiên hết sạch, rồi đồng hồ đếm ngược đỏ như máu thình lình xuất hiện trên tòa nhà bên ngoài.

Tiểu Đông nhìn tòa nhà mới cao chót vót trong đêm tối từ văn phòng kinh doanh, linh cảm mơ hồ rằng những người này sẽ không thể nào lấy được nhà của mình.

Trong đám đông bị chặn ngoài cửa có người bị chen lấn đến nỗi rớt cả giày, nhưng chẳng ai buồn quan tâm, bọn họ vội vàng nhảy chân đất gào thét lên:

"Sao phải đợi đến ngày mai mới làm?!"

"Tòa nhà đã xảy ra chuyện gì!"

Những câu hỏi dồn dập và căng thẳng vang lên không ngừng trong đêm tối, ai đó tức giận ném đá và giấy vo viên vào người Tiểu Đông:

"Đóng cửa lại làm cái mẹ gì! Nói đi! Sao lại không nói gì vậy!"

"Gặp chuyện chỉ biết trốn! Mở cửa cho chúng tôi vào!"

Tiểu Đông siết chặt đồng phục phòng kinh doanh, chặn chặt cửa không cho ai vào, cứ cúi đầu xin lỗi, đôi mắt đỏ ửng, trong giọng nói có tiếng nức nở:

"Tôi thay mặt toàn bộ tòa nhà gửi lời xin lỗi đến tất cả mọi người."

Trưởng phòng kinh doanh yêu cầu cô không được mở cửa và không cho người vào, đồng thời yêu cầu cô thay mặt công ty xin lỗi, xoa dịu cơn tức giận của những nô lệ nhà này.

Nếu không thể giải quyết được sự cố, cô sẽ bị sa thải, đồng thời bị trừ lương tháng này.

Cô rất cần công việc này cho nên mới chọn cách để đám người trút giận lên mình, cúi đầu chịu đựng đau đớn và nước mắt, khom lưng hơn 90 độ hết lần này đến lần khác thành tâm xin lỗi.

"Xin lỗi cái rắm ấy! Cô có biết tôi đã trả bao nhiêu tiền cho ngôi nhà này không!" Có người kêu lên thảm thiết, "Tôi mẹ nó cày như trâu như chó đến nỗi suýt tí nữa là đột tử, cái gì cũng không dám ăn, cái gì cũng không dám dùng, cực cực khổ khổ tích cóp tiền cũng chỉ muốn có một căn nhà của riêng mình trú nắng trú mưa, không bị đuổi ra ngoài mà thôi!"

"Cô cút đi! Gọi Giám đốc C ra coi! Ông ta là nhà phát triển đại lý!"

Cuối cùng, có người run rẩy thì thào câu trả lời mà ai cũng sợ hãi thừa nhận: "Có khi nào giám đốc C ôm hết tiền chạy, bỏ tòa nhà dở dang thế này hay không?"

Câu này giống như giọt nước tràn vào dầu sôi làm dấy lên sự bàn tán của mọi người:

"Không đâu? Giám đốc C giàu như vậy lấy tiền của chúng ta làm gì!"

"Khu E, khu B cũng có mấy tòa nhà chưa hoàn thành, hai đại lý bên đó cũng lắm tiền nhiều của đấy thôi ...."

"Bên đó bảo là do thiết kế tầng lầu có vấn đề mà?"

"Nhưng cuối cùng lại tu sửa mấy tòa nhà xây dở đó, bảo là không đủ tiền mua vật liệu xây dựng, không trả một đồng nào cho nô lệ nhà  ..."

"Mấy người nô lệ phòng làm ầm ĩ lên đều bị đội tuần tra đánh chết, thi thể còn bị đưa đến bệnh viện giải phẫu để bán đấu giá trả nợ khoản vay tòa nhà  ..."

Nhóm người chuẩn bị gây rối nghe kể đến đây thì nhìn Tiểu Đông đang đứng trong bộ phận kinh doanh với vẻ mặt khẩn cầu, tuyệt vọng: "... Cô vừa nói ngày mai chúng tôi quay lại đây chờ lấy giấy chứng nhận phải không, tòa nhà của chúng tôi sẽ không có vấn đề gì phải không?"

Tiểu Đông chậm rãi nâng người lên, cô chắp tay trước mặt, cắn chặt môi dưới, một lúc lâu sau mới nặn ra một nụ cười: "Không có gì đâu các vị ạ."

"Chỉ là lần này giao dịch nhà quá nhiều, cần xử lý số lượng lớn nên bị hoãn lại thôi."

"Nếu ngày mai, ngày mai không được..." Tiểu Đông khom lưng thật sâu chào mọi người, cô nhéo hổ khẩu mình thật mạnh, cố gắng điều chỉnh giọng nói đang run rẩy của mình, ngọt ngào nở một nụ cười, "Tuần này hoặc tuần sau là có thể giải quyết được."

"Mời các vị quay về kiên nhẫn chờ đợi."

Tiểu Đông nhướng người nhìn mọi người, miệng thì cười nhưng khóe mắt lại rơi lệ: "Mọi người nhất định sẽ có được nhà riêng!"

Nhóm người dường như nhận ra điều gì đó, họ lặng lẽ đứng trước Tiểu Đông sắp khóc nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, có người cũng nở nụ cười miễn cưỡng và tự lừa dối bản, lẩm bẩm tự nói một mình, đi về hướng tòa nhà mới:

"Trước đó tôi còn bảo rằng mua nhà ở khu C đáng tin cậy và ít rủi ro hơn."

"Chờ thì chờ thôi, ngày mai thì ngày mai, một tuần thì một tuần, hai tuần thì hai tuần, tôi chờ đã lâu lắm rồi, chờ thêm nữa cũng không sao ..."

"Để tôi đi xem ngôi nhà tương lai của mình trước đã rồi quay về chờ cũng được."

Người đàn ông lẩm bẩm một mình, vẻ mặt bàng hoàng hoảng hốt, nghiêng ngả lảo đảo bước vào tòa nhà mới đang xây dựng, leo lên từng tầng lại từng tầng, phía sau ông ta không biết từ khi nào có một nhóm người mua tòa nhà cũng đang im lặng đi theo.

Bọn họ trầm mặc leo lên từ tầng trệt tòa nhà, không ai nói với ai một lời, có một số nơi trong tòa nhà vẫn chưa xây xong cầu thang, một số tầng trên chỉ có bê tông và khung thép, bọn họ dìu dắt vợ và con cái trèo lên những chân đế công trình nguy hiểm, theo thứ tự tìm kiếm những căn hộ chưa kịp dán số nhà, tự nhiên nói chuyện với nhau:

"Nhà tôi số 1305, có phải là cái này không?"

"Tôi xem qua sơ đồ bố trí căn hộ rồi, căn này mới là của ông, căn của tôi là 1304."

Họ đứng trong căn nhà bê tông chật hẹp chỉ lợp một lớp nền mỏng khoảng mười mấy hai mươi m2, đưa tay chạm nhẹ vào bốn bức tường, đôi mắt tỏa sáng thứ ánh sáng rất yếu ớt, nhỏ nhoi:

"Chỉ cần bọn họ chưa lấy lại tòa nhà thì cũng không phải là không thể ở, đúng không?"

Có người đứng trên rìa ngôi nhà gió lùa tứ phía, nhìn xuống mặt đất đen nhánh của khu C, chỉ có văn phòng kinh doanh và các tầng trên cùng của những ngôi nhà xung quanh là thứ duy nhất được thắp sáng, nhìn ra phía xa xa, chỉ có thể nhìn thấy một chút hình bóng mờ nhạt của mặt trăng, và khu làm việc lúc nào cũng sáng đèn của trung tâm thành phố.

Ánh trăng sáng ngời phản chiếu vào trong mắt ông ta, có chút chói mắt người như rơi lệ.

"Thật là đẹp." Người đàn ông nhìn bầu trời đêm, lẩm bẩm dựa vào bức tường trống, "Tôi sống trong nghĩa trang lâu như vậy đến bây giờ mới biết là có thể nhìn thấy ánh trăng trên mặt đất vào ban đêm!"

"Tôi suýt quên mất mặt trăng trông như thế nào rồi."

"Tốt thật đấy, sống trong một ngôi nhà cao như thế này, có thể nhìn lên mặt trời vào ban ngày và mặt trăng vào ban đêm."

Ánh sáng trong mắt nhanh chóng vụt tắt, ngữ điệu nhẹ như mây khói bị gió đêm thổi tiêu tán: "Tiếc là tôi không mua nổi căn nhà cao như vậy."

"Vầng trăng đẹp như vậy, loại công nhân cấp thấp như tôi cả đời chỉ có thể xứng đáng được nhìn thấy một lần."

Mũi chân ông giẫm lên mép nhà chưa được bịt kín, bước ra ngoài, sau đó từ từ, run rẩy, khẽ mở hai tay trong gió đêm lạnh lẽo rồi nhắm mắt lại, nghiêng người ngã xuống trong trong đêm đen.

Khu E, trong nghĩa trang.

Tầng thứ 18, Mục Tứ Thành lau mồ hôi trên trán, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đắc ý quay đầu nhìn Bạch Liễu, trong tay lắc lắc tờ giấy chứng nhận bất động sản nghĩa trang: "Hiệu suất không tồi phải không?"

"Ừm không tồi." Bạch Liễu cười tủm tỉm nhận lấy, lời nhắc của hệ thống lập tức vang lên.

【 hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Bạch Liễu sắp giành được quyền sở hữu tòa nhà nghĩa trang 0812 ở khu E. 】

【Hiện tại vẫn còn thiếu quyền sở hữu căn nhà nơi lối vào mộ bia của nghĩa trang, người chơi Bạch Liễu hãy kiên trì cố gắng nhé! 】

Bạch Liễu giương mắt nhìn mọi người chung quanh: "Chúng ta đi ra ngoài thôi, chỉ còn thiếu quyền sở hữu lối vào nghĩa trang."

Đường Nhị Đả không nhịn được hỏi: "Cậu muốn cướp nhà nghĩa trang của đứa trẻ 17 tuổi kia sao?"

"Không, trao đổi." Bạch Liễu cười liếc Đường Nhị Đả, "Đường đội trưởng quên là giấy chứng nhận bất động sản ngôi nhà ma kia tốt hơn nhiều so với nhà nghĩa trang công cộng này sao? Đêm nay giải quyết xong xuôi thì để cho cậu nhóc vào ở."

"Chúng ta đổi giấy chứng nhận nhà ma để lấy giấy chứng nhận nghĩa ttrang của cậu nhóc đó."

Bạch Liễu nở nụ cười: "Đường đội trưởng đi trao đổi với cậu nhóc đi."

Đường Nhị Đả cảm động: "Cảm ơn."

Bạch Liễu mỉm cười: "Đừng khách sáo."

Lúc đoàn người bước ra ngoài, Đường Nhị Đả lại do dự một lần nữa, gã cứ cố tình đi chậm đến bên cạnh Bạch Liễu phía sau, cúi đầu ghé vào tai Bạch Liễu, nhíu mày hỏi: "Bạch Liễu, lúc trước cậu bảo người của Nghĩa trang công cộng Laser đi theo đường chưa phát hiện yếu tố kinh dị, cậu nghĩ nó sẽ như thế nào?"

"Trước tiên là thi thể của nhà phát triển đã chết, theo thiết lập của thành phố này, cấp độ công dân càng cao thì sau khi chết dị hóa thành quái vật sẽ có sức tấn công càng lớn, đám quái vật đó không dễ đối phó như vậy..."

Bạch Liễu tiếp tục vừa đi vừa nói: "Còn một điểm nữa, tôi chưa xác định rõ lắm, nhưng nếu tôi là người thiết kế trò chơi này thì tôi sẽ thiết kế cái này để tăng cảm giác kinh dị và độ khó của đường đi."

Đường Nhị Đả nhíu mày càng chặt: "Thiết kế như thế nào?"

Bạch Liễu bình tĩnh nói: "Nếu tòa nhà Dương Quang là hình chiếu đăng nhập của phó bản này trong thực tế đúng như anh dự đoán, theo những gì đã xảy ra đối với tòa nhà Dương Quang, khả năng cao là các nhà phát triển ở đây sẽ không giữ tiền trong tay mà tuồn ra ngoài để đầu tư hạng mục tiếp theo, bắt giữ nhà phát triển hoặc giết nhà phát triển sẽ chỉ dẫn đến một điều —— "

"—— đó chính là tạo ra tòa nhà chưa hoàn thành."

Bạch Liễu quay đầu nhìn Đường Nhị Đả: "Cả tôi và anh đều biết tòa nhà chưa hoàn thành trong hiện thực đã gây ra chuyện gì."

Đường Nhị Đả im lặng một lúc, sau đó gã chậm rãi nói từng chữ một: "Ý cậu là cư dân của những tòa nhà chưa hoàn thành này sẽ tự sát."

Bạch Liễu bình tĩnh gật đầu: "Ừ, sau khi tự sát những cư dân này rất có thể sẽ biến thành ma, nếu tôi đoán không lầm, đám ma quỷ này sẽ trút giá trị thù hận lên đầu người chơi đã giết người phát triển, tức là những người phát triển mới."

"Nếu hai người Nghĩa trang công cộng Laser thực sự đã giết chủ đầu tư." Bạch Liễu thờ ơ nhìn Đường Nhị Đả, "Nếu họ không thể ngăn cản thành công những cư dân của tòa nhà đang xây dở tự tử, thì tiếp theo bọn họ sẽ bị đám quỷ nhảy lầu đó đuổi giết đến chết."

Khu C.

Hai bóng người chật vật nghiến răng chạy như điên trong đêm tối, trên mặt mang đủ loại vết thương, trên tay cầm theo một túi đựng thẻ ID.

Anh và Thi Thiến vừa ra ngoài cướp, nhưng ròng rã một tiếng cũng không gom đủ nổi 60 tỷ, hiện tại đã sắp hết giờ nên chỉ còn biết chạy về tòa nhà mới.

Viên Quang không hiểu tại sao mình lại muốn chạy đến đó, rõ ràng là mọi thứ đã không thể cứu vãn, hệ thống đã thông báo cho anh biết rằng tòa nhà đã trở thành tòa nhà chưa hoàn thành, bây giờ cho dù anh chạy tới đó nhìn chằm chằm vào tòa nhà, cũng không thể kiếm ra 60 tỷ từ không khí để cứu những người sống trong đó.

—— Cũng giống như trong thực tế.

Nhưng mà ......

Nhưng mà......

Anh biết một tòa nhà chưa hoàn thành sẽ xảy ra chuyện gì.

Cho dù không thay đổi được gì, cho dù những người ở đây chỉ là một đống dữ liệu, một đống NPC vô nghĩa.

Anh cũng không thể tuyệt vọng nhìn bọn họ, từng người từng người từ trên cao nhảy xuống!

Anh đã thấy đủ rồi!!

Viên Quang chạy điên cuồng đến mức thở không nổi, môi tím tái, với tốc độ chạy cực nhanh như thế, hai bàn tay anh run lên trong gió giống như hai sợi mì yếu ớt.

Tại sao mọi người cứ nhất định phải có nhà để sinh tồn chứ?

Anh đã tự hỏi mình câu hỏi này vô số lần, khi anh đang ngủ, khi anh không ngủ được, khi anh đang làm việc và khi anh làm thêm giờ ——

—— Lúc anh bước lên mép ngôi nhà đang xây dở của mình suýt nữa thì nhảy xuống, bị chú Vương kéo lại tát cho vài cái, anh cũng đang tự hỏi như thế.

Chú Vương mắng anh: "Không phải nói là sau khi cha cậu qua đời, mẹ cậu cả đời cũng chưa từng ở nổi một căn nhà tử tế, cậu nhất định kiếm cho mẹ một căn nhà hay sao? Sao bây giờ lại vội vàng muốn xuống đó đoàn tụ với cha cậu vậy hả?"

"Trả nợ thì trả nợ, chú của cậu hơn 30 tuổi, trả nợ thêm 30 năm cũng hơn 60 tuổi, chú của cậu cũng có nghĩ đến chuyện nhảy xuống thế này đâu!" Chú Vương chửi ầm lên, tát anh hai cái tát, "Cậu mới bao lớn chứ! Vay có 20 năm thì có sao đâu! Chẳng lẽ không trả nổi à!"

"Hai mươi năm sau lại là hảo hán, có thể làm lại từ đầu, mua nhà cho mẹ!"

Chú Vương siết chặt vai anh: "Viên Quang, đừng chết, nếu cậu chết thì chẳng còn gì hết."

"Viên Quang, chú chịu không nổi nữa." Vương Thuật Tề tiều tụy đến mức như đã già đi ba mươi tuổi chỉ qua một đêm, tóc trên đầu bạc trắng, cúi đầu khuỵu gối trước mặt Viên Quang, nước mắt ròng ròng, "Để chú thi đấu đi, để chú Vương chết đi."

Trò chơi này giống như một bữa tiệc tang lễ lớn vậy, tất cả những người từng ôm Viên Quang và bảo anh đừng chết cuối cùng lại nói với anh bằng nhiều cách khác nhau ——

【 tiểu Viên, dì thật sự chịu không nổi nữa, để dì chết đi】.

Nhưng khởi đầu của những đám tang dồn dập này chỉ là một buổi họp mặt bình thường của các gia chủ mà thôi.

Nhà phát triển đã cử một nhóm luật sư đến làm việc với nhóm chủ sở hữu căn hộ, gửi một đống tài liệu với nhiều từ vựng chuyên môn phức tạp và tiếng Trung Quốc mà ít người có thể hiểu được, Vương Thuật Tề liên tục hỏi trong nhóm xem có ai có thể hiểu được không.

Viên Quang cẩn thận gửi một câu: 【 Con có thể hiểu được một chút... 】

Vì vậy, anh được tất cả các chủ sở hữu chào đón nồng nhiệt và trở thành 【 Trưởng nhóm chủ sở hữu căn hộ Dương Quang】, thay mặt các chủ căn hộ đứng ra truyền đạt ý kiến của bọn họ.

Bất cứ khi nào nhà phát triển hỏi chủ sở hữu, mọi người sẽ đồng thanh trả lời:

【Chúng tôi tin vào tiểu Viên! 】

Dường như kể từ đó, đây đã trở thành một nhận thức đơn giản, vô duyên vô cớ ăn sâu vào tiềm thức của anh.

Chúng tôi tin tưởng vào tiểu Viên, vì vậy tiểu Viên là hy vọng của chúng tôi, chúng tôi tin vào tiểu Viên, vì vậy tiểu Viên không thể từ bỏ.

Chúng tôi tin tưởng vào tiểu Viên, vì vậy tiểu Viên phải sống sót.

Gió lạnh xuyên thấu qua phổi đang chạy kịch liệt tạo ra cảm giác nóng bỏng như thiêu đốt trong cơ thể, nước mắt Viên Quang vô thức bay ra từ trong hốc mắt, anh thở phì phò từng hơi một, chạy như bay đến tòa nhà đang xây dở dang, chạy đến sắp nôn cả ra ngoài.

Trên những căn hộ cao cao trụi lủi không có mái che, không có cửa sổ, không có rào chắn của tòa nhà, đám người đang liên tục tiến đến rìa ngôi nhà hướng ra ngoài như những xác chết biết đi.

Giống như chú Vương chuẩn bị nhảy xuống trước đó vậy.

Bọn họ tiến lên từng bước, trong bóng đêm tựa như những hòn đá, âm thầm ngã xuống đất từ căn hộ của mình.

Viên Quang hét lớn một tiếng: "Đừng chết !!!!"

"Chết rồi—— !! Thì không còn gì cả !!!"

Viên Quang nước mắt nước mũi giàn giụa khóc lớn: "Xin mọi người hãy sống sót!!!" 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp