Ta phong thần trong trò chơi vô hạn ( từ chương 356- hết), Trong kinh tủng show tống nghệ debut C vị(qt), Ý chí sinh tồn chết tiệt này (qt)

382 + 383


1 năm

trướctiếp

Chương 382 – Tuyển dụng

📚 Bạch Liễu nhìn chung quanh một vòng, gia nhập đội ngũ xếp hàng đợi máy in.
Thông thường trong thị trường việc làm ở hiện thực, người ta sẽ in rất nhiều sơ yếu lý lịch rồi gửi đến hàng loạt các công ty, thế nhưng những người ở đây rõ ràng không dư dả gì mấy, chi phí một lần in lại quá cao, vì thế Bạch Liễu thấy đa số bọn họ chỉ in đúng một bản sơ yếu lý lịch bằng 【 bìa cứng 】10 nhân dân tệ.
Loại sơ yếu lý lịch này là một mảnh bìa cứng khổ A4 ghi đầy đủ nội dung thông tin sơ yếu lý lịch, trên cùng đục sẵn một cái lỗ.
Sau khi in xong sơ yếu lý lịch, nhóm người này thản nhiên lấy ra một sợi dây thừng, móc qua lỗ rồi treo nó lủng lẳng trước ngực, sau đó hướng vào trong.
Hình thức nộp sơ yếu lý lịch đặc biệt này đã thu hút sự chú ý của Bạch Liễu, hắn di chuyển tầm mắt theo hướng đi của nhóm người, thấy họ xuyên qua một hành lang dài rồi rẽ vào một góc khu chợ nhân tài.
Bạch Liễu quay đầu lại, sau đó hắn dừng lại.
Thật ra sau khi tìm hiểu về hệ thống ở đây, Bạch Liễu cơ bản liền hiểu rõ, nhóm cư dân tạm thời cần việc làm để tồn tại và trả nợ vay chính là tầng đáy của chuỗi thức ăn ở thành phố Dương Quang này.
Trong hoàn cảnh một số lượng lớn cư dân cần việc làm để duy trì cuộc sống cơ bản của họ, mối quan hệ giữa cung và cầu quyết định việc làm ở đây chắc chắn là không dễ kiếm, đồng thời điều đó cũng có nghĩa là nhà tuyển dụng sẽ có địa vị rất cao, còn người tìm việc làm địa vị sẽ rất thấp.
Tìm việc ở đây không giống như tìm việc trong thực tế, không phải kiểu nghiêm túc lịch sự, tạo cho người tìm việc sự lịch sự và tôn trọng cơ bản như ngồi trước bàn làm việc, vượt qua bài kiểm tra viết và phỏng vấn từng vòng, rồi sau đó thông báo cho người tìm việc là họ có trúng tuyển hay không.
Thay vào đó, nó hỗn loạn và trần trụi như một cái chợ bán rau bán cá.
Những người tìm việc đeo sơ yếu lý lịch trên ngực ngồi xổm dày đặc ở hai bên hành lang như ăn xin, khuôn mặt phờ phạc vàng như nến, tay cầm mì gói và nửa ổ bánh mì, háo hức nhìn những nhà tuyển dụng mặc vest và đeo cà vạt đi ngang qua, giống hệt như một đống hàng hóa hình người niêm yết sẵn logo và giá cả trên người để chờ bọn họ lựa chọn.
Các nhà tuyển dụng dửng dưng nhìn xung quanh, chỉ trỏ vào đám người xin việc như thể chọn thịt heo: "Cậu, duỗi đầu vào đây tí coi."
Người tìm việc được chọn nôn nóng vươn đầu qua như một con chó để nhà tuyển dụng nhìn thấy sơ yếu lý lịch quanh cổ anh ta, cẩn thận mở miệng: "Xin chào, xin chào ngài."
Người tuyển dụng thản nhiên cầm bản sơ yếu lý lịch treo trên ngực liếc nhìn: "... Tốt nghiệp chính quy đại học loại trung bình, có ba năm kinh nghiệm làm việc, công ty trước còn có thể..."
"Yêu cầu lương 5.000?" Đọc đến đây thì giọng điệu của người tuyển dụng thay đổi.
Người tìm việc lập tức nơm nớp lo sợ nói: "Có thể thương lượng! Ngài thấy bao nhiêu là phù hợp ạ?"
"Chúng tôi chỉ đề xuất 3.800 đến 4.000 cho vị trí này." Người tuyển dụng nhàn nhạt nói.
Người tìm việc do dự, cúi đầu sờ sờ sơ yếu lý lịch của mình, ngượng ngùng thì thào: "4.000 ít quá, vị trí này yêu cầu một ngày làm mười giờ, mỗi tháng phải tốn 3.000 phí sử dụng đất, tôi chỉ còn tiết kiệm được 800 đến 1.000, mì gói ở đây 8 tệ một tô, cho dù mỗi ngày tôi chỉ ăn hai bữa mì gói thì mỗi tháng cũng phải hết 480, còn có .."
"Tôi còn muốn tiết kiệm tiền mua nhà." Anh ta nửa ngồi chồm hổm trên mặt đất, tựa hồ đang quỳ, ngẩng đầu nhìn người tuyển dụng, trong mắt tràn đầy khẩn cầu, "4.000 tôi sống không nổi, 4.500 được không ạ ...... "
Một người tìm việc mắt đỏ ngầu bên cạnh đột nhiên đứng dậy hét lớn: "Tôi không cần 4.500, cho tôi 3.500 là được! Để tôi làm cho!"
Một người khác cố gắng đến gần nhà tuyển dụng, nắm lấy ống quần của hắn, ngẩng đầu lên cho hắn xem bản sơ yếu lý lịch treo trên cổ: "Nhìn tôi này! Trả tôi 3.200 là được!"
"3.000! 3.000 tôi làm liền cho ngài!"
"2.900!"
"2.800!"
Trong con mắt đờ đẫn của người tìm việc lúc đầu, mức lương tụt xuống tận 2.500, cuối cùng bị kẹt lại ở mức giới hạn này, bị vô số người tranh giành.
Người tuyển dụng dường như đã đoán trước được cảnh này, hắn chậm rì rì ngáp một cái, đợi đám người tìm việc ồn ào xong thì mới quay đầu nhìn về phía người tìm việc ban đầu, thờ ơ hỏi: "2.500, làm không?"
Người tìm việc nước mắt lưng tròng từng chút một cúi đầu không nói gì, người tuyển dụng quay phắt đi nhìn về phía người khác: "Cậu, duỗi đầu lại đây..."
"Chờ đã!" Người tìm việc nghiến răng ngắt lời nhà tuyển dụng, dường như muốn khóc thành tiếng, "3.000 có được không? 2.500 tôi thực sự sống không nổi ở đây!"
Người tuyển dụng thờ ơ nhìn người tìm việc đang quỳ trên mặt đất: "Cậu không sống nổi thì có liên quan gì đến công ty chúng tôi chứ?"
Nói xong, người tuyển dụng rũ bỏ người tìm việc đang bất động, chỉ vào một người khác: "Cậu đưa đầu lại đây cho tôi xem thử?"
Người được chọn ngẩng đầu sốt ruột nói: "Tôi có thể chấp nhận mức lương 2.500!"
"Ừ." Người tuyển dụng thản nhiên gật đầu, "Người chấp nhận mức lương này nhiều lắm, không phải cứ chấp nhận là được chọn ngay đâu!"
Người nọ sững sờ ngồi xổm lại, trầm giọng cúi đầu: "... Vâng ạ."
Người tuyển dụng quay đầu lại dặn dò những người bên cạnh: "Phát cho bọn họ bài thi viết, làm xong xuôi rồi nộp lại, ai trên 90 điểm thì gọi điện thông báo phỏng vấn."
Nói xong người tuyển dụng rời đi dưới ánh mắt trông mong của mọi người, bọn họ trả lời câu hỏi và nộp lại bài kiểm tra xong thì một số ít người bắt đầu cầm điện thoại bối rối chờ đợi, chắp tay cầu nguyện:
"Phù hộ tôi nhận được điện thoại đi, mau gọi điện thoại cho tôi đi!"
"Để tôi được nhận công việc này đi mà!"
Người tìm việc ban đầu kia ngồi trên mặt đất, hoảng hốt cầm bản sơ yếu lý lịch của mình, có vẻ anh ta là người mới tới: "Lương 2.500 mà vẫn có người giành giựt, làm sao sống nổi chứ .."
Người tìm việc bên cạnh đã hoàn thành bài kiểm tra viết kỳ quái liếc nhìn anh ta, trong mắt đầy tia máu vì thức khuya: "Làm một việc thì sao mà sống nổi chứ."
"Tất cả chúng tôi đều phải làm 2, 3 việc đây này."
Người kia nghi ngờ hỏi lại: "Hai, ba công việc?! Một việc phải làm 7 ngày, cho dù không tăng ca thì cũng phải 10 tiếng 1 ngày, các anh làm sao còn thời gian để làm 2, 3 công việc khác nữa chứ? Các anh không ngủ luôn à?"
"Ngủ? Chúng tôi đâu có nhà, ngủ ở đâu bây giờ, cũng không thể ngủ ngoài đường, chỉ có thể ngủ ở công ty." Người này ngáp một cái, thần sắc hưng phấn xòe năm ngón tay ra, "Còn nữa, nếu may mắn được làm việc trong công ty bất động sản, vì đất thuộc sở hữu của họ, nên chỉ phải trả 5 tệ phí sử dụng đất mỗi giờ thôi! Đợi không có ai thì có thể lén ngủ một lúc nữa! Lời quá rồi còn gì!"
"Công ty tuyển cậu vừa rồi là công ty con của công ty bất động sản, cậu không chịu đáp ứng thật là thiệt thòi lớn." Người này chân thành khuyên nhủ, "Lần sau có người tuyển thì cứ đáp ứng mức lương 2.500 đi."
"Mức lương 2.500 là mức giá trung bình ở đây, trong mắt bọn họ chúng ta chỉ đáng giá bao nhiêu đó thôi, mức giá vừa đủ sống với chúng ta."
( * 1 tệ = 3479vnd, 2.500 tệ = khoảng 8.6tr ~ 8.7tr vnd )
Bạch Liễu thu hồi ánh mắt, hắn in một tờ sơ yếu lý lịch, cầm trong tay thay vì quàng lên cổ, đi tới thị trường nhân tài.
Hầu hết những người ở đây là cư dân tạm thời và nô lệ nhà, họ rất cần tiền.
Trong mắt mọi người đều là tia máu, còn có một loại lo lắng cùng tuyệt vọng ẩn dưới vẻ mặt tê dại, mỗi lúc người tuyển dụng đi ngang qua đều bùng cháy một tia sáng trong mắt, thế nhưng nhưng ngay sau khi nhà tuyển dụng đưa những người khác đi, ánh sáng đó lại lụi tàn, ngày càng mỏng manh hơn.
Đi vòng quanh đến lần thứ hai, Bạch Liễu đã tìm thấy các đồng đội của mình đang ngồi xổm với nhau nói chuyện với người tuyển dụng.
Lúc nhìn thấy bọn họ thì Mục Tứ Thành đang hăng say tranh cãi với người tuyển dụng.
"2.500 mà muốn thuê tôi?!" Mục Tứ Thành cầm tấm bìa cứng sơ yếu lý lịch cười lạnh, cứ cảm giác như cậu sắp cầm tấm bìa tát luôn vào mặt người tuyển dụng trước mặt vậy, "Rẻ mạt như vậy sao ông không đi thuê con chó đứng trước quầy lễ tân công ty ông luôn đi?!"
"Tôi thấy quầy lễ tân chó và công ty chó rất hợp nhau đấy."
Khuôn mặt người tuyển dụng cũng lộ rõ vẻ giận dữ: "Tôi thấy cậu đẹp trai nên mới tuyển cậu đứng trước quầy lễ tân bán hàng, đừng có mà không biết điều, cậu không cần 2.500 này thì còn cả khối người cần!"
Giọng nói người tuyển dụng vừa dứt lời, những người xung quanh lập tức ngẩng đầu lên.
Đây không phải là lần đầu tiên Mục Tứ Thành gặp phải cảnh này, vừa nhìn thấy cậu đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra, cơn tức giận lập tức cuồn cuộn dâng lên: "Ông đây đang bảo là chỉ có chó mới nhận làm mấy việc này! Chưa gì các người đã ngóc đầu lên muốn nhận, không thấy mất giá quá sao hả!"
Không ai thèm quan tâm Mục Tứ Thành đang nói gì, tất cả mọi người đều nhìn lên nhà tuyển dụng, chờ ông ta lên tiếng.
Người tuyển dụng nhìn chung quanh một vòng, ôm ngực đắc ý nhìn phía Mục Tứ Thành: "Cậu không làm thì cũng có người làm, tôi nói cho cậu biết, đừng nói 2.500, 2.000 hay 1.500 cũng sẽ có người làm."
"Lũ công dân cấp thấp không đủ tiền mua nhà thì có gì khác biệt gì với mấy con chó đâu?" Người tuyển dụng tỏ vẻ khinh thường và khinh bỉ, "Sẵn sàng cho bọn họ tiền, để bọn họ làm việc, có thể đứng trên mảnh đất thành phố Dương Quang trong chốc lát, sống ở đây thêm một thời gian nữa là may mắn cho bọn họ rồi, xem như chúng tôi làm từ thiện quá tốt rồi còn gì?"
Mục Tứ Thành nhe răng ra: "Ông mẹ nó..."
Đường Nhị Đả bên cạnh vươn tay ngăn cản, vẻ mặt âm trầm: "Đừng động thủ, nếu tấn công đả thương người khác thì thẻ ID sẽ bị đánh dấu đỏ, sẽ bị đội tuần tra đuổi đi, không thể mua ...." 5 căn nhà.
Đường Nhị Đả chưa kịp nói dứt lời thì một chiếc roi bằng xương sắc nhọn đã xuất hiện trên cổ nhà tuyển dụng, dứt khoát lưu loát cắt một nhát gọn gàng.
Máu phun ra xối xả, người tuyển dụng bịt cổ họng đầy máu, vẻ mặt đắc ý lúc nãy trở nên hoảng sợ, ông ta thở dốc từng hơi, đưa tay vào túi lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát.
Một đôi tay nhuốm máu không nhanh không chậm lấy điện thoại di động từ trong túi người tuyển dụng ra, Bạch Liễu mỉm cười quỳ xuống, lắc lắc điện thoại di động trong tay, nhìn người tuyển dụng đang nằm trên mặt đất che cổ chật vật: "Ông đang tìm cái này à?"
【 hệ thống cảnh cáo: Kiểm tra phát hiện người chơi Bạch Liễu giết chết 1 NPC, thẻ căn cước công dân chuyển sang trạng thái đỏ, từ thân phận cư dân tạm trú chuyển thành tội phạm truy nã! 】
Đường Nhị Đả lo lắng nhìn Bạch Liễu đang ngồi xổm trên mặt đất: "Bạch Liễu, nhiệm vụ của chúng ta là có được 5 tòa nhà, giết người sẽ bị hủy tư cách cư dân thành phố Dương Quang và bị trục xuất, làm sao mua được nhà ở đây chứ."
Bạch Liễu đợi đến khi người tuyển dụng tắt thở hoàn toàn rồi mới ngẩng đầu nhìn đồng đội, cười như không cười, "Đường đội trưởng, trọng tâm của anh sai rồi, nhiệm vụ là chúng ta có được 5 tòa nhà chứ không phải là một mình tôi có 5 tòa nhà."
"Trong phó bản này không thể nào dùng cách thông thường để sở hữu 5 tòa nhà trong vòng 1 tuần được, phải có cách lách luật nào đó, vả lại đây là phó bản đồng đội, mỗi người đều có vai trò riêng của mình, trong đội ngũ chúng ta chỉ cần có một người là cư dân bình thường có quyền sở hữu bất động sản là được, những người còn lại không cần quan tâm đến tư cách cư dân thành phố ở đây."
Bạch Liễu duỗi ra hai ngón tay lục lọi trên người nhà tuyển dụng chết không nhắm mắt kia, tìm được thẻ căn cước cư dân, một số tài liệu tuyển dụng cho bài kiểm tra viết, cuối cùng phát hiện ra một tờ giấy chứng nhận bất động sản trong túi ẩn bên trong.
【 hệ thống nhắc nhở: Xin chúc mừng người chơi Bạch Liễu giết chết một ( chủ nhà ) , lấy được giấy chứng nhận bất động sản của một căn hộ trên tầng 18 tòa nhà 17 Khu A! 】
【 Sau khi chủ nhân căn nhà chết sẽ biến thành ma quỷ đi lang thang trong nhà của mình, tấn công tất cả những người vào nhà của mình, biến ngôi nhà thành một ngôi nhà ma, ố là la căng rồi nha~!! 】
【 hệ thống nhắc nhở: Yêu cầu người chơi Bạch Liễu đến địa điểm này, đối phó với hồn ma của chủ nhân để nhận lấy ngôi nhà ma ! 】
Bạch Liễu mỉm cười đứng dậy, kẹp tờ giấy chứng nhận tài sản dính máu vào giữa hai ngón tay: "Xem ra suy nghĩ của tôi là đúng."
Chương 383 – Hung trạch 凶宅

📚 Thấy người tuyển dụng bị giết, đám người tìm việc bên cạnh ngơ ngác nhìn Bạch Liễu, Bạch Liễu liếc mắt nhìn lại, ngay lập tức, bọn họ kinh hoàng cun cút lùi lại tạo thành một vòng tròn chân không, vùi đầu vào đầu gối run bần bật giả vờ như không nhìn thấy gì.
Còn có người sợ hãi lên tiếng: "Chúng tôi sẽ không nói gì đâu, đội tuần tra đến chúng tôi cũng không nói đâu! Đừng giết chúng tôi!"
"Tôi sẽ không giết các người." Bạch Liễu khụy một gối ngồi xổm xuống, hắn cười nhìn người tìm việc rồi duỗi tay ra, trong tay cầm giấy chứng nhận bất động sản nhuốm máu, "Anh có muốn sống trong căn nhà mà tôi vừa đoạt được không?"
Người tìm việc giật mình, lắp bắp: "Anh định cho tôi thuê à? Ở Dương Quang người cho thuê lẫn người thuê đều phạm luật, tôi không thể sống ..."
"Không phải." Nụ cười của Bạch Liễu càng sâu, "Tôi cho các người ở miễn phí, có sợ sống trong nhà ma không?"
Người này có chút bối rối, lắc đầu lia lịa, thấp giọng lặp lại lời nói của Bạch Liễu: "Anh cho tôi ... ở một căn nhà ở khu A miễn phí?"
Bạch Liễu khẳng định đáp: "Đúng rồi."
Những người tìm việc bên cạnh đều tròn xoe mắt xuýt xoa:
"Sống miễn phí trong nhà người khác có vi phạm pháp luật không?"
"... Không có quan hệ cho thuê hình như là không có phạm pháp đâu."
"Trời ơi, nhà ở khu A! Có nằm mơ tui cũng muốn được sống ở đó một lần trong đời ..."
"Có phải tui đang mơ, có người giết người cướp nhà của người khác cho chúng tui ở sao?"
Thế là chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, đám người tìm việc vốn đang sợ hãi Bạch Liễu máu me đầy người lặng lẽ xích lại gần hắn, từng đôi mắt đầy tơ máu tràn trề nóng bỏng nhìn hắn háo hức lại cẩn thận, có người nhịn không được nhắc nhở:
"Ở đây chúng tôi nhiều người như vậy mà anh chỉ có một căn nhà ma, anh có muốn chọn người vào ở không?"
Lời vừa dứt, đám người săn việc quanh năm suốt tháng theo bản năng ưỡn ngực ra để Bạch Liễu nhìn sơ yếu lý lịch trước ngực của họ, còn có người nhỏ giọng nêu ra ưu thế của mình:
"Người có dương khí mạnh mới trấn trụ hung trạch được chứ? Bát tự của tui tốt lắm nè."
"Bát tự của tui mới tốt nè ông ơi!"
Mắt thấy đám người lại sắp cuồn cuộn xông lên, Đường Nhị Đả nhìn đoàn người bất lực xen lẫn tâm tình phức tạp: "Mọi người dừng lại chút đã."
"Không cần phải giành giựt nhà." Bạch Liễu cười đứng lên nhìn mọi người, "Sau này chúng tôi sẽ có 5 tòa nhà, ai cũng có thể ở được nhà miễn phí."
Đám người im lặng một hồi, sau đó nhịn không được bàn tán xôn xao:
"Năm tòa nhà?!"
Ngay sau đó có người tỏ ra lo lắng: "Các anh định tiếp tục giết người cướp nhà sao? Đội tuần tra ở đây hung ác lắm, lần trước tôi thấy bọn họ chấp pháp ở thị trường tài năng, đánh chết một người Tây ba lô sống ở đây hơn chục tiếng đồng hồ vì tội không chịu nộp tiền chiếm dụng đất công đấy."
Lông mày của Đường Nhị Đả nhanh chóng nhíu lại: "Làm vậy là phạm pháp, người của đội tuần tra không bị trừng phạt sao?"
Người này mê mang: "Sao bọn họ lại bị trừng phạt? Mấy công ty bất động sản ở đây thuê họ, các quy tắc ở nơi này bảo vệ họ."
Đường Nhị nhíu mày càng ngày càng chặt: "Luật pháp ở đây không thể trừng phạt đội tuần tra phạm tội à?"
"Đáng lẽ là có thể." Người này cố gắng nhớ lại, "Nhưng năm ngoái tỷ lệ phản đối vượt quá 50% nên đã bị hủy bỏ, cho rằng đội tuần tra có quyền xử lý trực tiếp những người mà họ cho là gây nguy hiểm cho cộng đồng, như vậy thì mới có thể bảo vệ an ninh công cộng cho tất cả cư dân trong thành phố Dương Quang."
"Sao lại bỏ phiếu hủy?" Đường Nhị Đả hỏi thêm, "Điều này làm tổn hại nghiêm trọng đến quyền lợi của các người, sao lại nhận được hơn 50% phiếu chống chứ?"
Người này càng thêm mê mang, vừa muốn mở miệng thì Bạch Liễu bên cạnh liền không nhanh không chậm trả lời: "Bởi vì bọn họ không có tư cách bỏ phiếu."
"Ở nơi này khi nào có nhà thì mới được xem là cư dân chính thức, bọn họ không có nhà cho nên vừa nãy mới bị người kia mắng chửi là công dân cấp thấp, công dân cấp thấp thì không được hưởng bất cứ quyền lợi gì ở đây hết."
Bạch Liễu cười như không cười nhìn Đường Nhị Đả: "Đường đội trưởng, không phải luật nào cũng được làm ra vì quyền lợi của đại bộ phận tập thể."
"Có những nơi luật được làm ra để phục vụ tập thể sở hữu phần lớn quyền lợi, ví dụ như ở đây."
"Ngay từ đầu tôi đã lựa chọn vi phạm quy tắc không phải vì muốn giết người, mà là bởi vì tôi biết nếu chiếu theo quy tắc của bọn họ thì sẽ không thể nào đạt được nhiệm vụ chính mà trò chơi đặt ra cho chúng ta, bởi vì quy tắc là để bảo vệ lợi ích của họ và bóc lột người khác."
"Đường đội trưởng không cần lo lắng là tôi sẽ làm vậy trong hiện thực, pháp luật trong hiện thực bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của những người bị sa thải bình thường như tôi, tôi không việc gì phải vi phạm cả."
Đường Nhị Đả bình tĩnh thở phào nhẹ nhõm.
Phó bản này quá giống thực tế, Bạch Liễu vừa ra tay giết người đã làm thần kinh gã căng thẳng tột độ, cảnh giác lo lắng không biết người này có làm luôn trong hiện thực hay không.
Bạch Liễu vỗ vai Đường Nhị Đả cười: "Thư giãn nào Đường đội trưởng, đây chỉ là một trò chơi."
"Tạm thời các người chưa thể sống trong căn nhà ma này, chúng tôi còn phải xử lý một ít việc đã." Bạch Liễu quay đầu nhìn những người tìm việc, "Sau khi giải quyết xong tôi sẽ quay lại đây tìm mọi người, ở đây có ai biết cách làm thủ tục xin chuyển nhượng tài sản không?"
Có người liếc mắt nhìn người tuyển dụng đã chết trên mặt đất, ngập ngừng nói: "Đối với loại đột tử như thế này thì các anh không làm thủ tục xử lý chuyển nhượng quyền sở hữu được đâu, căn nhà sẽ bị công ty bất động sản thu hồi, cho nên các anh phải tận dụng sơ hở."
"Đúng rồi." Người bên cạnh gật đầu đồng ý, "Anh đến 【 Trung tâm đấu giá bất động sản tự sát】ấy, nơi đó có thể chuyển nhượng, anh tranh thủ đăng ký tử vong cho ông ta trước khi đội tuần tra tới đi, dùng thẻ ID của ông ta làm chứng nhận chuyển tặng tử vong ngoài ý muốn chắc là được đó."
"Trung tâm đấu giá bất động sản tự sát?" Bạch Liễu nhướng mày, "Chỗ đó ở đâu?"
Người này kinh ngạc: "Anh không biết sao? Đó là nơi hung trạch được bán đấu giá sau khi chủ nhân tự sát."
"Tỷ lệ tự tử ở thành phố Dương Quang cực kỳ cao, rất nhiều nô lệ nhà không trả nợ được khoản vay mua nhà đều nhảy lầu tự sát, mà những căn nhà vẫn chưa trả nợ xong sẽ bị nhà phát triển bất động sản thu hồi lại bán đấu giá."
"Đúng rồi, loại nhà ma đó rất rẻ, nhưng mà rẻ thì rẻ tôi cũng mua không nổi ..."
"Nghe nói mấy căn hung trạch đó có ma quỷ thật đấy, mấy người chủ phòng sau vào ở cũng sẽ lần lượt qua đời vì tai nạn, nhưng nhiều người vẫn mua vì ham rẻ ..."
Trung tâm đấu giá bất động sản tự sát.
Trong đám đông chen chúc xô đẩy nhau, có hai người trùm đầu bằng bạt chống nắng, lén lút trà trộn lẫn vào dòng người, châu đầu vào nhau thì thào bàn luận:
"Chúng ta hóa trang kiểu này có bị bọn Bạch Liễu nhận ra không nhỉ?"
"Chắc không đâu, phó bản bản đồ thành phố Dương Quang lớn như vậy, dân số cả chục triệu người, xui xẻo lắm chúng ta mới đụng độ bọn họ ..."
"Nếu anh không yên tâm thì tôi dùng kỹ năng sương mù che khuất luôn nhé?"
"Đừng! Đối đầu với các chiến đội khác thì dùng được nhưng đội của bọn họ mạnh lắm, còn có hai tuyển thủ giành được kim bài miễn tử nữa, kỹ năng sương mù của cô CD mất hơn một ngày, kỹ năng của tôi thì CD 17 tiếng, để dành đến thời điểm mấu chốt hãy dùng."
( * CD : cooldown thời gian hồi chiêu – bạn nào chơi game sẽ biết từ này. )
Đang nói chuyện, một người không khỏi khẽ thở dài: " Viên Quang, anh nói xem số chúng ta đen đủi đến mức nào kia chứ, vào thi đấu cũng gặp phải loại phó bản này..."
Viên Quang bóp chặt tấm vải chống nắng, cẩn thận nhìn trái nhìn phải trong lòng ái ngại: "Nói thật với cô, bây giờ nhìn mấy người trong phó bản này tôi mới cảm thấy bản thân chúng ta cũng không đến nỗi nào."
Nói đến đây, Thi Thiến không hẹn mà cùng rùng mình với Viên Quang, đồng thanh nói: "Giá nhà ở đây thật kinh khủng."
"Trong hiện thực tiền lương hàng tháng của tôi là 7, 8 nghìn, giá nhà 10, 20 nghìn, ít ra vẫn còn có hy vọng mua một căn nhà, còn ở đây ...."
Viên Quang ủ rũ lắc đầu: "Ngoài đi ăn cướp thì tôi không nghĩ ra cách nào khác để mua nhà cả."
Thi Thiến nặng nề gật đầu tán thành, cô cầm túi vải bố treo trên tay: "Chúng ta vừa cướp được 18 người tuyển dụng, bọn họ giàu thật đấy, số dư trong ID có thêm 60 triệu tệ rồi, tôi nghĩ mua mười mấy căn nhà ma ám nhỏ chắc cũng không thành vấn đề đâu."
Viên Quang thở phào nhẹ nhõm, mắt lại sáng lên: "Dựa theo tốc độ này thì nói không chừng chúng ta có thể mua được 5 căn nhà ma trong 7 ngày!"
"Nếu đám người Bạch Liễu cũng dùng cách này, đến lúc đó chúng ta sẽ dùng kỹ năng làm chậm tốc độ giao dịch của bọn họ, như vậy là có thể thắng!"
Thi Thiến cũng cười rộ lên: "Chắc có thể."
Hai người nghĩ đến đây thì đều thở hắt một hơi, Thi Thiến nhìn lên bảng đấu giá, không khỏi thở dài: "Giá nhà trung bình 320.000/m2, lương bình quân mỗi năm 4.500 tệ, còn phí sử dụng đất nữa, này mẹ nó cũng biến thái quá! Người làm sao sống được chứ!"
Người bên cạnh nghe được Thi Thiến cảm thán, cũng phụ họa nói: "Thì chỉ còn cách tới nhà ma ở thôi chứ biết làm sao bây giờ?"
"Hung trạch ..." Thi Thiến và Viên Quang nhìn nhau, bọn họ biết đây là phó bản thần quái, bảo hung trạch có ma quỷ thì hơn phân nửa là ma quỷ thật, "Không phải bảo là ở trong đó sẽ chết người sao? Vậy mà vẫn có rất nhiều người giành nhau tới ở?"
"Chẳng lẽ cô sống ở bên ngoài hung trạch thì không chết người à?" Người nói xoa xoa tay, giọng điệu quen thuộc, "Ngày nào đội tuần tra cũng đánh chết người, bị ma quỷ hù thì chưa chắc đã chết, chứ còn bị đội tuần tra đánh thì chết không kịp ngáp."
Là một nô lệ nhà ở thâm niên, Thi Thiến không thể không hỏi: "Sao giá nhà của các người lại cao vậy chứ? Đầu cơ kiểu này cũng hơi quá đáng rồi!"
"Đầu cơ?" Người đàn ông nhìn Thi Thiến khó hiểu, "Đầu cơ bất động sản là gì?"
Thi Thiến ngẩn ra: "Tức là một đám người mua một thứ gì đó với số lượng lớn, tích trữ nó, sau đó ép giá của nó càng ngày càng cao, làm cho người khác mua không nổi, giống như đầu tư vào cổ phiếu ấy... "
Người này bừng tỉnh hiểu ra: "À, thì ra đầu cơ là vậy."
Lập tức anh ta lắc đầu: "Giá nhà của chúng tôi không phải đầu cơ, giá nhà của hầu hết các bất động sản ở đây đều do năm công ty địa ốc lớn quyết định."
Đến lượt Thi Thiến sửng sốt: "Quyết định?! Cái này nghĩa là sao?"
Người này giang hai tay: "Tức là bọn họ quyết định giá nhà nhiều hay ít ấy."
Viên Quang nghe xong cũng sửng sốt: "Bọn họ nói giá bao nhiêu thì bán bấy nhiêu à?!"
Người đàn ông gật đầu: "Đúng rồi, tất cả đất đai ở thành phố Dương Quang đều là của họ, chúng ta chỉ có thể mua nhà của họ thôi, thế thì chẳng phải bọn họ nói giá bao nhiêu thì phải mua bấy nhiêu sao."
Bên kia.
Mục Tứ Thành vừa nghe được cùng một tin tức, cao giọng nói: "Họ nói giá nhà bao nhiêu thì các người phải mua bấy nhiêu? Họ nói nhà giá 320.000/m2 mà các người cũng mua?"
Người đàn ông vừa trả lời Mục Tứ Thành thấy cậu phản ứng kịch liệt như thế thì sợ hãi, anh ta cúi đầu rồi nhanh chóng chuồn đi.
"Mẹ nó!" Mục Tứ Thành nhảy dựng lên, "Tôi còn chưa hỏi xong! Anh chạy cái gì!"
Đường Nhị Đả ấn bả vai Mục Tứ Thành: "Bình tĩnh một chút."
Mục Tứ Thành nắm chặt tay, răng nghiến lợi căm hận: "Bọn công ty chó chết này! Còn đám người này nữa! Giá 320.000/m2 cũng bỏ tiền ra mua! Có ngu không chứ!"
Mộc Kha ôn tồn nói: "Bọn họ phải mua."
"320.000/m2 mà phải mua?!" Mục Tứ Thành đột ngột quay đầu lại, "Tại sao!"
Bạch Liễu chậm rãi nói: "Dựa vào tất cả đất đai đều nằm trong tay bọn họ."
"Ví dụ nếu toàn thị trường chỉ có một người cung cấp gạo thì cậu chỉ có thể mua gạo từ người này."
Bạch Liễu nhìn Mục Tứ Thành và nói, "Hôm nay cậu mua gạo anh ta đồng ý bán 1 cân 1 tệ, nhưng nếu ngày mai anh ta bán 1 cân 500 tệ thì cậu vẫn phải mua, bởi vì nếu cậu không mua gạo cậu sẽ chết đói, cũng giống như cậu ở Dương Quang không có nhà thì sẽ không có việc làm, không được chăm sóc y tế, không được đi học, thậm chí có thể bị đánh chết vậy."
"Đối với cậu, gạo cũng cần thiết giống như nhà ở, nó là nhu yếu phẩm, khi nhu yếu phẩm bị độc quyền, họ có thể định giá theo ý muốn, bọn họ có thể định mức giá mà cậu vừa đủ sống, nhưng cũng có thể bòn rút sức lực của cậu đến cùng, không cần biết giá 320.000, 420.000 hay 500.000/m2, đối với cậu mà nói —— "
"— Nếu cậu muốn sống, cậu phải trả cái giá này cho sự sống còn của chính mình."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp