Ta phong thần trong trò chơi vô hạn ( từ chương 356- hết), Trong kinh tủng show tống nghệ debut C vị(qt), Ý chí sinh tồn chết tiệt này (qt)

380 + 381


1 năm

trướctiếp

Chương 380 – 请想想办法,一个星期之内在这个城市拥有五栋楼吧!

📚 Mục Tứ Thành cau mày nhìn các tuyển thủ Nghĩa Trang Công Cộng Laser ngồi trên băng ghế đối diện chuẩn bị thi đấu: "Sao chỉ có hai người vậy? Lại còn đeo mặt nạ nữa?"
Hai đội viên chiến đội Nghĩa Trang Công Cộng Laser đang đeo một chiếc mặt nạ vẽ hình mặt trời tỏa ánh sáng xung quanh.
Vương Thuấn nhìn hai tuyển thủ kia ngồi trên ghế không nói lời nào, trong lòng nhanh chóng trở nên căng thẳng: "Người bên trái là hội trưởng của họ, đã lâu rồi không thi đấu, sao trận đối đầu với chúng ta lại xuất hiện chứ?"
"Dựa theo phong cách chiến thuật thông thường của họ." Lưu Giai Nghi bình tĩnh phân tích, "thì chắc chắn hai người này có kỹ năng khắc chế chúng ta."
Bạch Liễu chỉ hờ hững quét ánh mắt qua chiếc mặt nạ của các thành viên Nghĩa Trang Công Cộng Laser rồi đảo quanh khán phòng một lúc, sau đó dừng lại ở một góc.
Nơi đó có một người đàn ông đội mũ chóp, đeo găng tay trắng, cầm gậy, dường như cảm nhận được tầm mắt của Bạch Liễu, anh ta lịch sự giơ tay cởi mũ ra, khẽ mỉm cười với Bạch Liễu.
Vương Thuấn nhìn theo tầm mắt của Bạch Liễu, sửng sốt: "Charles? Sao anh ta lại tới đây? Anh ta bảo sẽ không đến xem chúng ta thi đấu tiền mùa giải mà nhỉ?"
"Với lại nếu tôi nhớ không nhầm thì ..." Vương Thuấn nhanh chóng mở giao diện hệ thống, "Hôm nay Hiệp Hội Liên Minh Dân Cờ Bạc có một trận đấu giữa mùa giải! Đáng lẽ anh ta phải thi đấu bên đó chứ, sao lại ở đây?!"
Ánh mắt Bạch Liễu đối diện với Charles: "Bởi vì trước khi thi đấu tôi đã tìm Charles nói chuyện riêng với anh ta."
Vương Thuấn ngẩn ra: "Nói chuyện gì?"
"Sau trận này là trận khiêu chiến, tổng số điểm và Hồ Đánh Cuộc của đối thủ sẽ nhiều gấp hàng chục lần chúng ta, để kiểm soát cục diện, tôi cần nhà đầu tư như Charles hỗ trợ truy trì mạnh mẽ." Bạch Liễu hờ hững thu hồi ánh mắt, "Vì vậy tôi nói rằng, nếu hôm nay anh ta tới xem thi đấu, anh ta sẽ thu hoạch được một mớ kha khá đủ làm anh ta hài lòng."
"Thế nên anh ta mới vui vẻ quyết định từ bỏ trận đấu của mình để đến đặt cược vào trận đấu của tôi."
"Làm Charles hài lòng?!" Vương Thuấn nhất thời không nhịn được cao giọng, hắn nhanh chóng đè xuống, vẻ mặt lo lắng, "Hội trưởng, Charles là một tay cờ bạc, ngoại trừ thi đấu thắng trận có thể nhân đôi số điểm thì anh ta chẳng quan tâm hay hài lòng chuyện gì hết."
"Chúng ta sắp đấu khiêu chiến rồi, cũng không cần thiết phải thể hiện lòng trung thành với anh ta ngay lúc này nữa, đáng lẽ cậu không nên nôn nóng đi tìm Charles, cho dù trận đấu hôm nay chúng ta xuất sắc thắng được Laser nhưng Hồ Đánh Cuộc của bọn họ cũng không có bao nhiêu, tiền thu được từ Hồ Đánh Cuộc chẳng đủ để Charles xỉa răng."
Vẻ mặt của Vương Thuấn càng trở nên ngưng trọng: "Từ bỏ trận đấu của mình để đến xem trận đấu của chúng ta, điều này có nghĩa là Charles đã bỏ số tiền đáy trong Hồ Đánh Cuộc của anh ta ... Kiểu người như Charles, một khi từ bỏ việc gì đó để làm chuyện khác nhưng lại không nhận được lợi ích mình muốn, anh ta sẽ không do dự rút tiền đầu tư của mình!"
Bạch Liễu bình tĩnh đeo găng tay da, đi về phía trước: "Tôi nắm chắc rồi, cứ giao cho tôi là được, không cần lo lắng."
Charles đang ngồi trong khán phòng, chống tay lên đầu cây gậy, bâng quơ gõ ngón tay vào quả cầu, anh ta chuyển ánh mắt từ Bạch Liễu sang các đội viên của Nghĩa Trang Công Cộng Laser đối diện, nụ cười trên mặt càng thêm ý vị thâm trường:
"Lâu rồi không thấy trò chơi cá cược nào khiến tôi hài lòng, hy vọng trò chơi cược ngựa tôi chọn năm nay sẽ không làm tôi thất vọng, có thể đem đến cho tôi một trò chơi thỏa mãn như đã hứa thay vì lãng phí thời gian thi đấu quý giá của mình."
Khán giả trong thính phòng thì đang bùng nổ một cuộc tranh cãi ầm ĩ:
"Trời đụu, Liên Minh Dân Cờ Bạc chơi bạo tay quá, trực tiếp bỏ luôn ba ván đấu, tặng không cho đối thủ 8 điểm luôn."
"Đám khán giả đổ tiền cho Liên Minh Dân Cờ Bạc trận này chắc điên luôn rồi quá!?"
"Đành phải chịu thôi chứ sao bây giờ? Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên mà tên Charles kia cược khống để kiểm soát dòng điểm trong Hồ Đánh Cuộc chứ, ai bảo anh ta có nhiều điểm dự trữ nhất trong trò chơi, thực lực lại mạnh nữa, hơn nữa loại người này tham gia giải đấu cơ bản không phải vì thắng thua mà chỉ để đánh bạc thôi, không nắm được cách chơi của anh ta thì cứ xác định bị quay như dế đi."
"May là tôi không dám bỏ phiếu cho Liên Minh Dân Cờ Bạc, kích thích vãi nồi ra, không biết mấy người cược cho Liên Minh Dân Cờ Bạc giờ sao rồi ...
"Muốn có điểm hả? Đánh cược một lần sẽ nhân lên gấp trăm lần."
"Vậy túm lại Charles bỏ quyền thi đấu trực tiếp có nghĩa là anh ta đã bỏ phiếu cho đối thủ của mình rồi phải không? Đối thủ của anh ta là ai vậy?"
"Thợ Săn Hươu."
"... Đám Thợ Săn Hươu năm nay hung lắm, vọt tới top 3 luôn rồi kìa, nếu tui là Charles thì tôi cũng bỏ, tên hề của bọn họ quá khủng bố đi, đã có kỹ năng nghiền nát linh hồn rồi lại còn thích nổ súng bừa bãi, gặp ai cũng giết, bữa tui xem trận đó, người kia bị giết kêu thảm thiết lắm ..."
" Thợ Săn Hươu còn thiếu 9 điểm nữa là đuổi kịp Hiệp Hội Quốc Vương top 2 rồi, bọn họ còn trận nào nữa không?"
"Còn, để tui xem nào, đậu má! —— Trận đấu tiếp theo của giữa mùa giải hôm nay, Danh Sách Sát Thủ vs. Thợ Săn Hươu!"
Sân thi đấu giữa mùa giải.
Daniel lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi, ngâm nga một giai điệu quê hương không biết là bài gì, đôi mắt màu xanh lá cây táo thờ ơ quét qua Danh Sách Sát Thủ đối diện, như thể không cảm thấy rằng mình đang phải đối mặt với một đội đỉnh cấp hàng đầu mà giống như đang nhìn một đống xác chết.
Hắc Đào đang cúi đầu chỉnh lại dây giày, nhận thấy có người đang nhìn mình vì vậy ngẩng đầu lên, ngay lúc Daniel nhìn Hắc Đào thì toét miệng mỉm cười, cậu ta nghịch ngợm lắc lắc tay, làm ra một động tác nổ súng, nheo một mắt ngắm bắn vào Hắc Đào và các đội viên bên cạnh, trong miệng phát ra âm thanh tượng thanh pằng pằng pằng.
Nghịch Thần ngồi ở phía trước băng ghế cúi đầu im lặng, trong khi Sầm Bất Minh ở phía đối diện thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào Nghịch Thần.
Người dẫn chương trình đứng giữa cao giọng: "Mời Chiến Thuật Gia của hai bên bắt tay trước khi thi đấu!"
Nghịch Thần và Sầm Bất Minh đứng dậy đi về phía giữa màn hình lớn, hai người duỗi tay ra với nhau, cuối cùng Nghịch Thần cũng ngẩng đầu lên nhìn Sầm Bất Minh đứng đối diện với một ánh mắt lạ lùng và phức tạp: "... Thi đấu năm nay cậu đã giết rất nhiều người."
Sầm Bất Minh nhếch miệng cười, anh ta nắm chặt tay Nghịch Thần: "Vậy sao? Chắc là do năm nay có quá nhiều người đáng chết."
Nghịch Thần lại im lặng, anh rút tay lại quay người rời đi, nhưng Sầm Bất Minh đã tiến lên một bước, anh ta nắm chặt lấy cổ tay Nghịch Thần không buông, theo bản năng nói "Sư ..." rồi nuốt trở lại, thay vào đó đổi thành "Nghịch Thần".
"Nghịch Thần." Sầm Bất Minh lồng ngực phập phồng lên xuống, ánh mắt anh ta nhìn Nghịch Thần không hề xê dịch, giọng nói trở nên khàn khàn vì xúc động mạnh, "Anh cho rằng tôi giết người là sai sao?"
"Anh biết rõ những người đó đã làm gì, sẽ làm gì, tôi cũng biết, bọn họ không đáng chết sao? Tôi không nên giết họ sao?"
Nghịch Thần chậm rãi nhìn Sầm Bất Minh: "Họ có thể đáng chết, nhưng không phải bây giờ."
"Vì vậy bọn họ sẽ chết trong 【 tương lai 】sao?" Sầm Bất Minh khàn khàn phá ra cười, anh ta từ từ buông tay Nghịch Thần ra, châm chọc hỏi, "Nhưng dòng thế giới này đã là 【 tương lai 】cuối cùng rồi, chúng ta không còn tương lai để bắt đầu lại nữa."
"Nếu bọn họ không chết, nếu Bạch Liễu không chết, tất cả mọi người sẽ không có 【 tương lai 】."
"【 Chúng ta sẽ chết dưới tay Bạch Liễu】 Chẳng phải tôi và anh đều đã xem loại tương lai này hơn 600 lần sao? Anh cứ phải cố chấp giữ lấy sự ngu xuẩn của mình, cứ nghĩ rằng không làm sai thì không cần phải trả giá sao?"
Nghịch Thần ngẩng đầu nhìn anh ta: " Đúng vậy."
Ánh sáng như lửa đốt trong mắt Sầm Bất Minh từ từ ảm đạm dần, anh ta buông tay Nghịch Thần ra, lắc đầu chế nhạo cứ như vừa nghe được một chuyện hết sức nực cười.
"Tôi là người giám hộ của cậu ấy." Giọng nói bình tĩnh của Nghịch Thần từ phía sau truyền đến, "Nếu cậu ấy làm sai, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu ấy."
Sầm Bất Minh đột nhiên nắm chặt tay, anh ta xoay người nắm lấy cổ áo Nghịch Thần, không tự chủ quát lớn: "Là hắn làm sai chứ không phải anh làm sai! Là những thứ dị đoan đó giết người chứ không phải anh giết người! Là hắn tra tấn anh, tra tấn Phương Điểm, tra tấn bạn bè, đồng nghiệp, người thân của anh, tra tấn tất cả chúng ta!"
"Tại sao cứ nhất quyết phải đứng về phía hắn hả!!"
Đôi mắt Sầm Bất Minh đỏ hoe, anh ta khàn giọng hét vào khuôn mặt vô cảm của Nghịch Thần: "Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ chết Lục Dịch Trạm!"
Lúc Chiến Thuật Gia giao lưu với nhau trước màn hình lớn thì đã ở trong rào chắn đăng nhập, chỉ cần bước vào một bước là có thể đăng nhập vào trò chơi, khán giả không nghe thấy họ nói gì, nhưng họ có thể nhìn thấy biểu cảm của hai người đang tranh cãi trước màn hình lớn.
Nhận thấy tình thế tranh cãi sắp leo thang, để đảm bảo cho trận đấu diễn ra bình thường, nhóm người điều hành giải đấu nhanh chóng nhảy vào kéo Sầm Bất Minh ra, anh ta vừa tránh né đám người lôi kéo mình, vừa hung hăng trừng mắt nhìn Nghịch Thần vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Anh ta nhìn thấy Nghịch Thần dùng khẩu hình nhẹ giọng nói: 【 thực xin lỗi, sư đệ. 】
【 hệ thống nhắc nhở: Danh Sách Sát Thủ VS Thợ Săn Hươu, thi đấu chính thức bắt đầu 】
【 hệ thống nhắc nhở: Đoàn Xiếc Thú Lang Thang VS Nghĩa Trang Công Cộng Laser, thi đấu chính thức bắt đầu 】
Viên Quang run rẩy đứng lên, anh ta nhấp vào cột 【 quyền hạn Chiến Thuật Gia】trong giao diện hệ thống, chọn bỏ quyền đấu trận đơn và đấu đôi, sau đó quay đầu nhìn Thi Thiến bên cạnh dò hỏi.
Thi Thiến gật đầu khẳng định với anh ta, ra hiệu mình đã sẵn sàng.
Nguyên Quang quay đầu hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu đối diện, bấm chọn 【 đấu đội 】.
【 hệ thống nhắc nhở: Thi đấu theo đội đang mở ... Kiểm tra phát hiện Nghĩa Trang Công Cộng Laser chỉ có hai đội viên, không đủ đội viên ... Kiểm tra phát hiện chiến thuật gia của Nghĩa Trang Công Cộng Laser có kỹ năng triệu hồi đặc biệt, phù hợp quy tắc thi đấu đội, đấu đội bắt đầu ... 】
【... Đang tải trò chơi .... 】
【 hệ thống nhắc nhở: Cả hai đội đăng nhập vào trò chơi 《 Làm thế nào để có năm tòa nhà 》】
【 hệ thống nhắc nhở: Bạn là một công nhân nhập cư bình thường ở một đô thị phồn hoa, mức lương trung bình hàng tháng là 4.500 nhân dân tệ, bạn siêng năng chăm chỉ làm việc để mua được một ngôi nhà cho riêng mình, đáng tiếc là giá nhà trung bình ở đây là 321.000 nhân dân tệ/m2, cho dù bạn không ăn không uống gì từ hôm nay, dành dụm hết tiền lương để mua nhà, thì bạn phải làm việc 592 năm mới mua được một căn nhà 100m2. 】
【 Kích hoạt nhiệm vụ chính: Hãy nghĩ cách sở hữu năm tòa nhà ở thành phố này trong vòng một tuần! 】
Chương 381 – Thị trường nhân tài

📚 Bạch Liễu mở bừng mắt.
Trước mặt là một rừng tòa nhà cao chọc trời bằng bê tông cốt thép, đỉnh cao vút lên trời, ngẩng đầu lên cũng không thấy điểm cuối là đâu, nhìn sơ qua thì chẳng có tòa nhà nào thấp hơn 30 tầng.
Giữa các tòa nhà là con đường rộng khoảng 3, 3 mét hoặc vỉa hè 1, 2 mét, đèn đường thấp chũm sừng sững hai bên, Bạch Liễu đang đứng đối diện tại một lối vào, phía trên có những ống đèn neon màu đỏ xếp thành hàng bảy chữ to đùng: 【 Ánh dương chào đón tất cả quý vị】.
Bên dưới là dòng khẩu hiệu: 【Theo đuổi mặt trời, theo đuổi hạnh phúc, tương lai đang chờ bạn ở đây! 】
Bên trong cửa ra vào nhộn nhịp người đi lại trên đường, những công dân trong bộ đồng phục công sở đen, trắng, xanh lam, xám nhanh nhẹn cúi đầu lầm lũi bước nhanh trong thành phố mang tên ánh dương, chẳng có ai ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời đã bị các tòa nhà cao tầng che khuất, cũng chẳng ai buồn ngó ngàng đến Bạch Liễu đứng ở lối vào thành phố.
Bạch Liễu kiểm tra túi quần của mình thử, lấy ra một thẻ căn cước công dân.
【 hệ thống nhắc nhở: Kiểm tra phát hiện người chơi Bạch Liễu đã nhận được vật phẩm xác thực quan trọng là thẻ căn cước công dân】
【 Thẻ căn cước công dân, thu nhập, chi tiêu, lưu trữ và khấu trừ khoản vay mua nhà hàng ngày của người chơi đều thông qua thẻ này, mỗi người một thẻ, một số, không thể thay thế, không thể chuyển nhượng, không thể tùy ý tiêu hủy, nếu chết thẻ sẽ bị hủy ngay tại chỗ, ràng buộc suốt đời với cuộc sống, tài sản, giấy chứng nhận và đi lại của người dân. 】
【 Số dư trong thẻ: 2700 tệ 】
Bạch Liễu nhìn trái nhìn phải, xác nhận phụ cận chỉ có duy nhất một mình hắn.
Xem ra những người chơi kia đã bị đưa xuống lối vào khác, Bạch Liễu cầm ID trong tay bước vào lối đi, một nhân viên thu phí bước ra với vẻ mặt mệt mỏi, trên bàn vẫn còn một tô mì ăn liền chưa ăn xong: "Muốn vào thành phải không?"
"Phí vào cửa 1200." Nhân viên thu phí đưa tay ra lắc lắc, "Đưa ID đây."
Bạch Liễu khựng lại, đưa thẻ căn cước ra, nhân viên thu phí cầm lấy, quẹt trên máy tính, sau đó khịt mũi, nghi ngờ quay đầu lại: "Cậu không phải cư dân của thành phố chúng tôi à?"
"Không phải." Bạch Liễu lễ phép cười, "Hôm nay tôi mới tới đây."
Không hiểu vì sao, ánh mắt của nhân viên thu phí trở nên đầy thù địch, anh ta nhìn lên nhìn xuống đánh giá Bạch Liễu, đẩy mạnh thẻ căn cước trở về: "Chỗ này không chào đón người xứ khác."
"Nhưng người xứ khác có thể vào mà, phải không?" Bạch Liễu không nhận lại thẻ, chỉ chỉ vào thông tin "Hướng dẫn vào thành phố" trên máy tính của nhân viên thu phí, "Tôi thấy người xứ khác có thể đăng ký làm công dân ở đây."
Ánh mắt Bạch Liễu chuyển tới số điện thoại khiếu nại trên giấy phép của nhân viên thu phí: "Nếu như anh không làm theo quy định thì tôi sẽ khiếu nại anh ngay lập tức, công việc của anh có thể bị ảnh hưởng, anh cũng không cho tôi vào thành phố sao?"
Mặt nhân viên thu phí đơ ra, miễn cưỡng lấy lại ID, giọng điệu vẫn cứng ngắc: "... Lệ phí đăng ký công dân là 1.400, tổng cộng là 2.600, còn lại 100 tệ."
"Muốn vào thành phố thì nên biết, cậu không có nhà ở thành phố Dương Quang thì không phải là công dân chính thức mà chỉ là cư dân tạm thời, cư trú ở Dương Quang phải nộp tiền sử dụng đất, mỗi giờ 10 nhân dân tệ, trực tiếp trừ vào thẻ ID, nếu tiền trong thẻ không đủ trả phí sử dụng đất thì sau 1 giờ thẻ sẽ bị đánh dấu đỏ, trong vòng 15 phút cậu sẽ bị tổ tuần tra trục xuất."
Bạch Liễu nhướng mày: "Phí sử dụng đất? Là cái gì vậy?"
Nhân viên thu phí không khỏi trợn mắt nhìn Bạch Liễu thiếu hiểu biết: "Đương nhiên là phí sử dụng đất của cậu rồi."
"Mỗi tấc đất ở Dương Quang đều thuộc về năm nhà phát triển bất động sản hàng đầu ở đây, mỗi một giây cậu đứng trên đó tức là đang sử dụng đất của họ, phải trả tiền phí sử dụng chứ."
Vừa nói, nhân viên thu phí vừa lộ vẻ khao khát: "Nhưng mà nếu cậu có nhà riêng ở Dương Quang thì đó là nơi ở của riêng cậu, không cần phải nộp tiền sử dụng đất khi ở trong nhà của chính mình."
"Cậu chỉ còn 100 tệ, nếu không nhanh tìm được việc làm thì nhiều nhất có thể ở Dương Quang mười tiếng mà thôi." Nhân viên thu phí quẹt thẻ căn cước của Bạch Liễu trên máy tính rồi đưa thẻ căn cước và tờ thông báo 【 Hướng dẫn vào thành phố 】 cho Bạch Liễu, vẻ mặt khinh thường, "Thôi, cầm vào đi."
Bạch Liễu cầm lại thẻ căn cước xem xét, trên đó xuất hiện một dòng ký tự dập nổi ở góc dưới bên phải —— 【Thẻ tạm trú thành phố Dương Quang】.
【 hệ thống nhắc nhở: Xin chúc mừng người chơi Bạch Liễu đã chính thức bước vào thành phố Dương Quang, bắt đầu nhiệm vụ chính —— hãy tham gia thị trường việc làm ngay hôm nay, tìm một công việc phù hợp với tâm ý của bạn nào! 】
Bạch Liễu cầm ID đi vào, hắn nghe thấy nhân viên thu phí phía sau nhỏ giọng phàn nàn:
"Lại thêm một tên xứ khác đến tranh giành nhà ở, xem ra cuối tuần này giá nhà đất sẽ lại tăng cao, việc làm đã khó kiếm còn phải cạnh tranh nữa, phiền phức quá đi ..."
Bạch Liễu bước vào thành phố Dương Quang xám xịt, người đi bộ ven đường không một ai thèm quẳng ánh mắt nhìn hắn, bọn họ bước nhanh trên đường phố, tranh thủ nói chuyện điện thoại hoặc giải quyết chuyện gì đó, Bạch Liễu chú ý thấy cũng có một số người lạ vừa vào thành phố cố gắng hỏi đường những người này, nhưng đều bị gạt đi một cách nóng nảy và thờ ơ.
Rốt cuộc chỉ đứng trên mặt đất một tiếng mà phải tốn mất 10 tệ, không ai muốn lãng phí thời gian của mình để giúp đỡ người lạ cả.
Bạch Liễu cầm tờ【 Hướng dẫn vào thành phố 】thong thả đi dạo trên phố, vừa đọc vừa đánh giá cảnh vật bốn phía, nhìn không có chút nào hòa hợp với đám đông nhộn nhịp ngoài kia.
Trong 【 Hướng dẫn vào thành phố 】 viết thành phố có ba loại cư dân, một là loại cư dân đã mua nhà thành công, những cư dân này được gọi là công dân hạng nhất, còn được gọi là 【 chủ nhà】.
Loại cư dân 【 chủ nhà】được hưởng các hạng mục chiết khấu hoặc giảm giá dịch vụ công cộng khác nhau như chăm sóc y tế, giáo dục, mua sắm xã hội, v.v. tùy theo vị trí, giá cả và loại nhà của họ, tiền sử dụng đất được giảm từ 10 nhân dân tệ mỗi giờ còn 5 nhân dân tệ mỗi giờ.
Thứ hai là loại cư dân đã vay trả trước và đang hoàn trả loại khoản vay. Loại cư dân này đã mua được nhà nên thoát khỏi danh hiệu cư dân tạm thời, được thăng lên làm công dân hạng hai, gọi là 【 nô lệ nhà 】.
Nhưng bởi vì chưa lấy được nhà đầy đủ nên chính sách phúc lợi của 【 nô lệ nhà 】 không lớn bằng 【 chủ nhà】về mọi mặt, tiền sử dụng đất cũng chỉ giảm từ 10 tệ xuống còn 8 tệ, nhưng 【 nô lệ nhà 】 có một lợi thế đáng kể đó là việc làm.
Lĩnh vực kinh doanh chính của thành phố Dương Quang là bất động sản. 90% thu nhập kinh tế của cư dân thành phố đến từ năm nhà phát triển bất động sản lớn. Tất cả các ngôi nhà trong thành phố cũng thuộc về các công ty của năm nhà phát triển bất động sản này.
Nói cách khác, nếu bạn muốn mua một ngôi nhà, bạn chỉ có thể mua nó từ năm công ty bất động sản, nếu bạn có giấy chứng nhận cư trú của một ngôi nhà thuộc sở hữu của năm công ty bất động sản thì khi bạn tìm việc làm, năm công ty sẽ ưu tiên nhận bạn.
Loại cư dân cuối cùng là cư dân tạm thời như Bạch Liễu.
Toàn bộ tờ【 Hướng dẫn vào thành phố 】giống như quảng cáo cho nhà phát triển bất động sản, toàn nói về lợi ích của việc mua một căn nhà, cuộc sống hạnh phúc của một gia đình có một căn nhà mà không hề đề cập đến giá nhà ở.
Bạch Liễu quay nhìn mặt sau của tờ 【 Hướng dẫn vào thành phố 】.
Ở mặt sau của 【 Hướng dẫn vào thành phố 】là cảnh báo:
Những điều bị cấm tại thành phố Dương Quang: Cấm cá nhân, tập thể, công ty cho thuê nhà, mua bán nhà ở cá nhân; cấm chiếm đất công cố định trong thời gian dài (như ngủ trên đường phố), mức phạt tối thiểu đối với người vi phạm là 100.000 nhân dân tệ, mức phạt được xác định tùy theo tình hình cụ thể, không giới hạn.
Bạch Liễu đọc đến đây thì nhướng mày.
Cấm cá nhân mua bán nhà ở về cơ bản đã ngăn cản người dân bình thường mua nhà thông qua các kênh khác ngoài 5 nhà phát triển bất động sản lớn, và nó cũng cắt đứt con đường thành lập các nhà phát triển bất động sản nhỏ.
Nói cách khác, nếu công dân bình thường muốn mua nhà, họ chỉ có thể mua từ năm nhà phát triển đó.
Bên cạnh đó, cấm mọi hình thức cho thuê cũng đã cắt luôn đường sống đối với những người không mua nhà.
Những người không có cách nào mua nhà, thuê nhà chỉ còn cách phải kiếm đại một nơi nào đó sống lây lất qua ngày, nhưng quy định thứ ba đã giết chết lối thoát này của họ —— cấm chiếm dụng đất công cố định trong một thời gian dài, tương đương với việc cấm bạn lưu trú tại các khu vực không có nhà ở.
Nói một cách đơn giản, chỉ có một cách để tồn tại ở thành phố Dương Quang —— đó là mua nhà từ 5 nhà phát triển lớn.
Nhìn đến đây thì Bạch Liễu đã hiểu rõ ràng, đây là một thành phố bị cai trị hoàn toàn bởi các thương nhân, hay nói nôm na là thành phố có sự độc quyền.
Kỳ quái là, theo lý là nói, nếu không gian sinh tồn của con người bị hạn chế quá mức như vậy thì dân số của thành phố sẽ rất thấp, tỷ lệ sinh sản và kết hôn cũng sẽ rất thấp, con người không có mong muốn sinh sản nếu họ không thể đảm bảo sự sống còn của chính mình.
Nhưng ngược lại chính là số lượng cư dân thường trú tại thành phố này đã lên tới hàng chục triệu người, tỷ lệ sinh tăng cao qua từng năm, cũng có rất nhiều người xứ khác liên tục nhập cư vào đây.
Hơn nữa chỉ cần vào đến thành phố thành phố Dương Quang trở thành cư dân thì rất ít người trong số họ rời đi.
Bạch Liễu nhìn khẩu hiệu tuyên truyền trên tờ 【 Hướng dẫn vào thành phố 】 : 【 Thành phố hạnh phúc với tỷ lệ kết hôn trên 50% trong ba năm liên tiếp! 】
Điều này hoàn toàn trái với quy luật khách quan, chắc chắn có điều gì đó đang ảnh hưởng đến sự vận hành ở thành phố này mà hắn chưa biết.
【 hệ thống nhắc nhở: Ngài đã lang thang trong khu vực công cộng của thành phố Dương Quang trong một giờ, trừ 10 tệ phí sử dụng đất. 】
Bạch Liễu nhìn lướt qua dòng chữ nhắc nhở trên giao diện hệ thống, sau khi đặt xuống thì nhìn qua một nơi giống như cái chợ, người đông đến nỗi sắp tràn cả ra ngoài, hắn liếc nhìn tấm biển trước cửa ——【 thị trường nhân tài】
Vừa bước vào, đập vào mắt là một dãy máy in quét ở hai bên cửa, phía trên ghi 【 Dụng cụ tự động tạo sơ yếu lý lịch quét khuôn mặt】 , bên cạnh có viết 【Vuốt để in, mỗi lần 10 tệ 】.
Trước mỗi máy đều có một dãy người xếp hàng dài, ai ai cũng cầm sơ yếu lý lịch chạy tới lui trong đám đông, một số người ngồi xổm ở góc hành lang uống nước khoáng, có người thẫn thờ nhìn điện thoại chờ tin nhắn trả lời, người thì đi vào toilet, thỉnh thoảng bên trong truyền ra tiếng khóc khàn khàn:
"Tôi rớt rồi, họ không nhận tôi, làm sao bây giờ trời ơi, tôi không tìm được việc làm!"
"Tôi giảm tiền lương xuống còn 3.000 rồi, kiểm tra viết với phỏng vấn cũng đã làm xong, bọn họ chuẩn bị đồng ý, vậy mà cuối cùng vẫn tuyển người có giấy chứng nhận sở hữu bất động sản nhà ở ..."
Cảnh tượng này quen thuộc đến nỗi Bạch Liễu phảng phất có cảm giác ... khó chịu.

✒️✒️ p/S : Có bạn nhắn hỏi muốn biết tên tiếng Trung các nhân vật trong truyện nên mình post luôn cho các bạn nào cần nhé.
白柳 ( Báiliǔ ) : Bạch Liễu ( tên gọi 6 hoặc 86 )
牧四诚 ( Mù sì chéng ): 4
木柯 ( Mù kē ) : Mộc Kha
刘佳仪 ( Liújiāyí ) : 1
唐二打 ( Táng èr dǎ ) : 2
Phoebe : Một số bạn hỏi Phoebe là ai, dzậy là bạn chưa đọc kỹ chương hoặc bỏ mấy chương trước rồi 🥹🥹 Phoebe là Nữ Tu, đội viên thay thế Phù Thủy Nhỏ trong chiến đội Quốc Vương của Hồng Đào. Bé này 14 tuổi, chưa rõ kỹ năng là gì nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp