Hôm nay trong tiết Triết học công cộng, tôi lôi kéo cánh tay cô bạn cùng bàn, đánh chết cũng không buông.

“Lương Nhu Nhu, hôm nay đi học cậu mà không ngồi cạnh tớ, đến tối tớ sẽ ngồi xổm đầu giường xem cậu ngủ.”

Giường của tôi và Lương Nhu Nhu đối nhau, buổi tối mà ngồi xổm ở đó nhìn chằm chằm cô ấy như một bóng ma, muốn thốn bao nhiêu thì thốn bấy nhiêu.

Tiết Nhiên lắc lư ở bên cạnh rồi ngồi xuống đằng sau tôi.

Tôi thật sự rất tức giận, ngay cả bánh bông lan tôi thích nhất Tiết Nhiên mua cho cũng không thèm ăn!

Tiết Nhiên cứ ngồi chọc chọc bút vào người tôi cả nửa tiết, tôi không thể nhịn được nữa, xoay người lại đập một cái vào trán cậu ta.

Tiết Nhiên thấy tôi cuối cùng cũng đếm xỉa đến cậu ta, bị đập cho một phát mà vẫn nhếch miệng cười.

Thật là tên vô lại.

“Tôi không quen cậu.”

“Vương Tịch Tịch…”

Tiết Nhiên vẫn tiếp tục không biết mệt mỏi chọc tôi.

“Phiền chết cậu!”

Tôi hơi hơi nghiêng người né, hung hăng đẩy tay cậu ra.

Tiết Nhiên có vẻ rất thích thú, chúng tôi thường xuyên giao chiến đến mấy hiệp với nhau, giáo viên trên bục giảng rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.

“Hai bạn học phía sau kia, đừng đùa giỡn trong lớp.”

Vừa dứt lời, cả lớp liền phá lên cười, không biết ai còn đá thêm câu “ve vãn đánh yêu kìa”, càng đổ thêm dầu vào lửa làm mọi người càng cười lớn hơn.

Khuôn mặt giận dữ của tôi lúc đỏ lúc trắng.

Kể từ khi khai giảng đại học, tôi và Tiết Nhiên cứ dính lấy nhau một cách khó hiểu, mỗi khi có chuyện gì là mọi người trong lớp lại thích trêu ghẹo, cứ như thể tôi với Tiết Nhiên là một cặp không bằng.

Cậu sẽ chỉ xua tay cười nói là đùa giỡn thôi mà, đừng để trong lòng, thái độ gần như ngầm thừa nhận này khiến tôi đặc biệt giận dữ, giống như tôi lòng dạ hẹp hòi lắm ấy.

Đáng sợ nhất chính là tôi nỗi khổ tâm trong tôi không biết đổ đi đâu, mặc kệ tôi nói với Lương Nhu Nhu thế nào, lại nhận được câu kết luận xanh rờn: “Tiết Nhiên này không phải rõ ràng là thích cậu sao? Tiến lên!”

Rốt cuộc là tôi mù hay cậu ta mù chứ!

Vì vậy thừa dịp buổi tối chạy bộ ở sân thể dục vô tình gặp được đàn anh, tôi đem hết nỗi khổ tâm kể lại với anh ấy.

Hai chúng tôi đi dạo quanh đường chạy, giống một đôi tình nhân nhỏ như xung quanh, dạo hết vòng này sang vòng khác.

Tôi cứ quở mắng Tiết Nhiên như vậy, mắng mệt đến chẳng muốn mắng nữa luôn.

“Thực ra cậu ấy rất quan tâm em.” Đàn anh mỉm cười nói.

Ôi mẹ, đàn anh không phải bị Tiết Nhiên xúi giục đấy chứ?

Chỉ có điều tôi thừa nhận, Tiết Nhiên thực sự rất quan tâm tôi.

Nếu một ngày nọ tôi bị người ta bắt nạt, mẹ tôi còn có thể khống chế mình nói chút đạo lý với người ta, thì Tiết Nhiên đoán chừng không nói hai lời đã vén tay áo đánh người đó một trận luôn rồi.

Có khả năng Tiết Nhiên còn muốn tôi gặp phải mấy tên phản diện như trong truyện cổ tích, như vậy cậu mới có thể đem tôi vây trong lòng, sau đó khiến tôi hiểu rõ cậu ta là người tốt nhất với tôi, tôi phải lấy thân báo đáp mới được.

Chỉ là tôi đáng yêu như vậy, nào có ai đến bắt nạt tôi, mọi người tôi gặp đều toàn là người ấm áp, mỉm cười với tôi.

Tôi hẳn là nên tìm một nam sinh bình thường như đàn anh, yêu đương bình thường như vậy.

Có lẽ sẽ có lúc chia tay, lúc đó tôi sẽ rót bia trên đường cái, chờ cô bạn thân tới tìm tôi, nhào vào lòng cô ấy khóc một trận trời long đất lở.

Có điểu bởi vì có Tiết Nhiên mà hết thảy những điều đó đều không xảy ra.

Ví dụ giống như bây giờ, lúc tôi bồi dưỡng thêm tình cảm cùng đàn anh, Tiết Nhiên vẫn âm hồn bất tan từ sau lưng tôi xông tới.

Một cảm giác chột dạ khó hiểu nổi lên trong lòng tôi, giống như là yêu đương vụng trộm bị bắt quả tang vậy.

Tôi bị suy nghĩ này của mình làm cho hoảng sợ, hít sâu một hơi nói với bản thân phải bình tĩnh lại.

“Thật trùng hợp.” Tiết Nhiên tươi cười chào hỏi chúng tôi.

Đàn anh còn chưa kịp mở miệng thì cậu đã bắt lấy cổ tay tôi: “Tôi tìm cô ấy có việc, đi trước.”

Vừa dứt lời, tôi gần như bị cậu lôi ra khỏi sân thể dục.

Dọc đường đi Tiết Nhiên không nói lấy một lời, hơi dùng sức nắm lấy cổ tay tôi, chân dài bước chân cũng dài, làm tôi phải chạy chậm mới đuổi theo kịp.

Giương mắt nhìn cậu, Tiết Nhiên đang xị mặt, nụ cười vừa rồi cũng chỉ là một nụ cười giả trân.

Bởi vì tôi và đàn anh cùng đi dạo sân thể dục sao? Nhưng chúng tôi chỉ là tình cờ gặp nhau, nên nói rõ ràng không nhỉ?

Tuy nhiên, nói như vậy sẽ dễ khiến Tiết Nhiên hiểu lầm tôi sợ cậu ta lo lắng, nếu cậu ta hiểu lầm, nhất định sẽ giống hồi cấp 2, không chỉ hiểu sai lại còn chết không chịu nhận.

Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ, Tiết Nhiên kéo tôi đến rừng trúc bên cạnh rồi dừng bước.

Cánh tay bị cậu nắm có chút đau, tôi giật ra nhưng Tiết Nhiên không chịu buông.

Sự trầm mặc bối rối lan ra xung quanh, tôi nghĩ nghĩ xem nên nói điều gì.

Không bằng hôm nay nói rõ ràng với Tiết Nhiên luôn đi, tôi là con thỏ không thích ăn cà rốt ổ bên, cứ kéo dài mãi đến hôm nay nhưng thực ra tôi cũng là người vô tội. (人 •͈ᴗ•͈)

Tuy này cả thế giới đều có thể nhận ra Tiết Nhiên thích tôi, nhưng đương sự chết cũng không chịu nhận, tôi cũng không thể mặt đi nói với cậu ta: “Tôi không thích cậu đâu, từ bỏ đi” được.

Tôi thậm chí còn tưởng tượng ra vẻ mặt giống như ăn phải c*t của Tiết Nhiên sau khi tôi nói ra, còn có thể tặng kèm một nụ cười trào phúng: “Mẹ nó, ai thèm thích cậu? Chú lùn?”

Tôi cúi đầu nhìn cái bóng của mình bị đèn đường kéo dài, đắn đo hết nửa ngày, mới lấy hết can đảm ngẩng đầu, trong lúc bốn mắt nhìn nhau, vừa mới chuẩn bị mở miệng thì Tiết Nhiên cúi đầu xuống hôn lên môi tôi.

Đầu tôi nổ tung “bùm” một tiếng.

*****

Trở lại phòng ngủ tôi vùi mình trong chăn.

Aaaaaaaa tôi muốn lột xác tên Tiết Nhiên kia! Trực tiếp lột da không cần thuốc tê.

Tên khốn Tiết Nhiên này vậy mà lại gặm tôi.

Tôi chùi chùi miệng mình, liên tục dùng tay chà xát lên nó.

Hôm nay tôi chỉ tình cờ gặp đàn anh ở sân thể dục, tên này đã tóm tôi lại cưỡng hôn, nếu một ngày tôi kết hôn với người khác, tên Tiết Nhiên có phải sẽ trực tiếp cầm dao chém chồng tôi.

Thật là đáng sợ, thanh mai trúc mã ở đâu chứ, thực chất là một tên biến thái bệnh hoạn mới đúng ấy.

Vấn đề là cậu ta còn cảm mình rất bình thường, hôn xong thấy tôi không phản ứng còn cong cong khóe miệng một nụ cười cứng đờ làm dịu bớt không khí xấu hổ.

“Nụ hôn đầu?”

Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi.

Không thì sao? Tôi chỉ đến sân thể dục thôi mà, cậu cho rằng tôi làm cái gì với đàn anh?

Hơn nữa, bởi vì cậu phá đám nên mối tình đầu của tôi còn chưa được gửi đi, đến nắm tay còn chẳng có chứ đừng nói đến nụ hôn đầu.

Chẳng qua là không đợi tôi nói chuyện, Tiết Nhiên đã gãi gãi đầu, tự hỏi tự đáp: “Cũng không đúng, hồi cấp 3, cậu không có nụ hôn đầu sao?”

Nghe xong lời này da đầu tôi như muốn nổ tung, như vừa hoàn hồn từ sau nụ hôn vừa rồi, đôi tay đột nhiên đẩy cậu ra, quay đầu chạy đi.

Tiết Nhiên cao lớn như vậy, tôi yếu ớt như vậy gần như không có ảnh hưởng đối với cậu ta, cậu ta vẫn giữ chặt lấy tay tôi.

Tô giãy giụa vô ích, không biết là từ khi nào nước mắt lại chảy ra. Đến khi tôi khóc thành tiếng, Tiết Nhiên mới hoảng sợ không nhẹ, phút chốc liền buông tay ra.

Nếu tôi cứ cố tình cứng rắn với Tiết Nhiên, não bộ cậu ta lại co giật nói không chừng còn gặm tôi thêm một chút, mặc dù tôi không phải kiểu chân yêu tay mềm gì, nhưng so với Tiết Nhiên thì sức mạnh thực sự là bằng 0.

Có điều, tôi biết phương pháp tốt nhất để trị tên Tiết Nhiên này, đó là khóc cho cậu ta xem.

Từ nhỏ đến lớn, Tiết Nhiên không thể nhìn được tôi khóc. Tôi chỉ cần vừa khóc, giây trước cậu ta còn cùng tôi giành nhau đến đỏ mặt khan cổ, giây sau liền ngoan ngoãn nhường đồ vật đó cho tôi.

Chỉ là thứ nước mắt này tuy rằng trị được Tiết Nhiên, nhưng nếu dùng nhiều quá, sẽ rất là nguy hiểm. ┐(‘~`;)┌

Như trong một buổi tối nào đó trước khi thi đại học, bởi vì một lần thi không tốt, tôi đã lén ngồi ở trước cửa nhà kho xa nhất của trường gạt nước mắt.

Vốn dĩ cho rằng không có ai phát hiện, kết quả lại bị Tiết Nhiên vừa vặn bắt gặp.

Cậu cũng không nói lời nào, đặt mông ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn chằm chằm vào mặt đất giữa hai chân mình ngây ngốc.

Tôi không để ý đến Tiết Nhiên ở bên cạnh lắm, nhưng đột nhiên nhiều thêm một người, làm tôi ngượng ngùng không dám tiếp tục khóc.

Vì thế tôi ôm đầu gối, cùng Tiết Nhiên tiếp tục ngơ ngẩn.

Tiết tự học buổi tối hôm đó, cả hai đứa tôi đều không đi, lần đầu tiên tôi và Tiết Nhiên nói chuyện với nhau hòa bình hữu nghị như vậy suốt gần hai tiếng đồng hồ.

Chúng tôi chia sẻ cho nhau những lo lắng hiện tại, trường đại học mong muốn, rồi những hoang mang về tương lai sau này, Tiết Nhiên ôm lấy mặt tôi hôn bẹp một phát trên môi tôi.

“Thi không tốt cũng không sao, thành tích tôi tốt, tôi nuôi cậu.”

Tiết Nhiên nghiêm túc nói, đôi mắt cậu sáng ngời, giống như ẩn giấu những vì sao.

*****

Nghe Lương Nhu Nhu nói tối qua Tiết Nhiên chờ dưới lầu ký túc xá nữ đến khi ký túc xá đóng cửa.

Lông mày tôi nhíu lại, dường như chột dạ liếc ra ban công một cái.

“Đã qua ngày, người đã sớm đi rồi.” Lương Nhu Nhu trợn mắt nhìn tôi: “Hai cậu lại cãi nhau à? Hôm qua tớ hỏi cậu ấy, cậu ấy cũng không nói.”

Nói cái gì được chứ? Nói tôi cưỡng hôn Vương Tịch? Nếu cậu ta nói vậy tôi sẽ trực tiếp đến ký túc xá cậu ta, giết cậu ta ngay tại chỗ.

Vẻ mặt Lương Nhu Nhu bất đắc dĩ nhìn tôi, tôi yên lặng bê cốc nước lên húp một ngụm.

Tâm thái Tiết Nhiên có chút suy sụp, tôi phải nói rõ ràng với cậu ta. Tôi căn bản không có gì với đàn anh, hôm qua chỉ là tình cơ gặp nhau, là ngoài ý muốn thôi.

Nhưng tại sao tôi phải giải thích rõ ràng với cậu ta như vậy?

Sau này lỡ như tôi có bạn trai thật thì sao?

Đoán chừng Tiết Nhiên sẽ xé xác tôi mất, hơn nữa còn xé trong đau khổ muốn chết, mà đau khổ muốn chết lại còn không chịu thừa nhận nữa.

Trái tim tôi thắt lại.

Haizzz, tìm bạn trai thế nào chứ.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, từ nhỏ đến lớn Tiết Nhiên cũng chưa từng gặp phải kích thích gì, tiết tư học tư tưởng cũng không phải không đạt tiêu chuẩn, vì sao lại khư khư cố chấp tình cảm với tôi?

Ngược lại, Tiết Nhiên là một nam sinh vô cùng ưu tú, ngay từ nhỏ đã tốt hơn tôi ở mọi mặt, chính là “con nhà người ta” trong miệng của mẹ tôi.

Hơn nữa, hiếm thấy ở chỗ, người này bắt nạt tôi, bắt nạt đến cỡ cấp 2, liền bắt đầu một lòng một dạ đối xử rất tốt với tôi.

Chỉ cần tôi muốn thứ gì, chỉ cần nói nhẹ với cậu ta, cho dù phải bán quần cũng phải mua cho tôi.

Mới đầu tôi còn rất hưởng thụ, cảm thấy Tiết Nhiên chỗ nào cũng tốt, vui vẻ chơi cùng cậu.

Mãi đến khi có một nam sinh lén lút nháy mắt ra hiệu nhét cho tôi tờ giấy ghi chú nói thích tôi, tôi mới đột nhiên ý thức được tình cảm nam nữ không chỉ giới hạn trong mối quan hệ của tôi và Tiết Nhiên, cậu còn có một tầng sâu hơn thế, mà tôi thì vẫn không biết gì về sự thân mật ấy.

Vì vậy tôi cố ý giả vờ lơ đãng nói chuyện của nam sinh kia cho Tiết Nhiên, muốn thử xem phản ứng của cậu, ai mà biết tên kia lại cười ha hả nói tôi vừa mập vừa lùn, căn bản sẽ không ai thích.(;¬_¬)

Tôi tức giận trợn mắt, giơ nắm đấm nhỏ đuổi theo Tiết Nhiên hết ba con phố.

Chỉ là sau đó nam sinh kia cũng không đến tìm tôi nữa.

Khi tôi biết được thì ra là do Tiết Nhiên giở trò quỷ sau lưng, liền căm phẫn tìm cậu ta tính sổ, kết quả cái tên này lại còn hiểu lầm cái gì đó, làm cả lớp đều biết hai đứa tôi có quan hệ không bình thường, thậm chí để giáo viên còn phải gọi phụ huynh hai bên để gặp mặt.

Tôi nhìn mẹ tôi và dì Tiết nghĩ thầm, cũng chẳng có ích gì đâu, hai bà lâu lâu mới giao lưu với nhau trên bàn mạt chược, Tiết Nhiên không phải cũng cùng một đức hạnh này sao.

Từ tiểu học, trung học cơ sở cho đến trung học phổ thông, bạn khác phái của tôi không có ai ngoại trừ Tiết Nhiên.

*****

“Thật đáng sợ…”

Nhỏ bạn thân hồi cấp 3 của tôi ở đầu bên kia điện thoại nghe xong đoạn hồi ức của tôi như thể mỉa mai rồi lại như bỗng nhiên tỉnh ngộ cảm thán nói:

“Cậu ta không chỉ mình cấp 3, thậm chí cả khi lại đại học rồi vẫn âm thầm kiểm soát vòng bạn bè của cậu. Làm cho vòng bạn bè của cậu gần như là giống cậu ta, mà trong vòng ấy, hầu hết mọi người đều cho rằng hai người là một cặp!”

Tôi nhíu nhíu mày, chính là cái lý này.

“Chỉ có điều, bạn bè của các cậu, là cậu ta từ bỏ trường cấp 2 trọng điểm, cấp 3 trọng điểm, thậm chí cả đại học trọng điểm để đổi lấy.”

Đôi mày tôi nhíu lại giật giật.

“Trời đất ạ, tớ mà có một cậu bạn thanh mai trúc mã đối với tớ một lòng một dạ như vậy, tớ đã sớm…”

Tôi trực tiếp cúp máy.

Bạn thân tôi nói không sai, Tiết Nhiên có thể đi học cùng tôi, đều là từ bỏ cơ hội vào các trường trọng điểm, may mà thành tích thi đại học của tôi không quá kém, nếu không sẽ làm liên lụy đến thanh niên “5 tốt” như Tiết Nhiên.

Thôi bỏ đi, mấy đứa con gái bên cạnh tôi đều giống nhau, nghe nói như vậy toàn đứng về phe Tiết Nhiên, không ai thèm đứng về phía tôi.

Dù sao thì cũng là nói dễ hơn làm, người bị Tiết Nhiên quấn lấy cũng đâu phải họ.

Khoan đã, ngẫm lại thì ngoại trừ tôi, Tiết Nhiên sẽ đối xử với cô gái nào khác giống như đối với tôi sao?

Nếu vậy thì khi nào cô gái ấy sẽ xuất hiện nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play