Từ khi quay lại sau kỳ nghỉ hồi tháng 11, tôi cảm thấy thời gian trôi cực kỳ nhanh.
Trận đấu bóng chuyền vốn dĩ dự kiến ban đầu là vào cuối tháng 10, nhưng vì thời tiết nên bị hoãn đến đầu tháng 11 mới tổ chức.
Đây là lần đầu tiên tôi đại diện trường học tham gia thi đấu.
“Không được phép mặc áo trắng ngắn cũn cỡn lúc thi đấu đâu đấy.” Tiết Nhiên cụ mặt nói với tôi.
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu.
Cái tên này tại sao lại biết được cả trang phục ta muốn mặc vậy trời?
“Cậu đúng là muốn mặc như vậy?” Tiết Nhiên tức muốn hộc máu: “Trang phục đó có thể phối với váy eo cao mà, nếu không thì không được.”
Tôi cảm thấy thật buồn cười: “Cậu còn rất hiểu biết về khoản phối đồ nhỉ.”
“Phối cái rắm.” Tiết Nhiên còn nạt tôi một câu: “Cậu mà mặc, tôi se khiêng cậu về thay quần áo.”
Không cho mặc thì không mặc, hung cái gì mà hung chứ.
Cuối cùng tôi chọn một chiếc quần thể thao dài đến bắp chân phối hợp với áo sơ mi oversize ống lửng.
Nói trắng ra thì Tiết Nhiên sợ lúc tôi thi đấu, động tác quá mạnh làm lộ chân, lộ eo thôi.
Tâm tư thiếu niên lộ cả ở trên khuôn mặt, lột bộ lông cậu ra, cậu có thể ngoan ngoãn như một chú cún con.
Trận đấu của tôi được xác định là vào giữa buổi trưa.
Tiết Nhiên vừa tan học liền phi tới đây. Cậu hiếm có hai vai đeo balo, bên trong có chai nước, khăn lông và áo khoác của tôi.
Cậu không đi ăn trưa, đứng ở trên giá cao hơn hai mét bên ngoài quan sát toàn hội trường.
Cậu không hề hò reo cổ vũ cho tôi, nhưng mỗi khi tôi thực hiện được một cú đập bóng hoàn hảo, đều cho tôi một ánh mắt cổ vũ.
Tôi cong đôi mắt tràn đầy tự hào nhìn cậu.
Học viện chúng tôi đã giành chiến thắng tại vòng loại như dự tính, tất cả mọi người đều vây lấy đội chúng tôi hoan hô.
Tôi và các đồng đội của mình ôm chặt vỗ tay nhau, cổ vũ nhau cố gắng ở những trận đấu tiếp theo.
Lúc này đàn anh cũng đến đưa cho tôi chiếc khăn lau một lần nói: “Chơi siêu tốt, cú đập bóng vừa rồi thực sự vô cùng hoàn hảo.”
“Em cũng không ngờ mình có thể đánh trúng cơ.” Tôi nhận lấy khăn lau lau mồ hôi trên trán, có chút ngại ngùng.
“Em nhảy rất cao, sức mạnh tiềm tàng trong người quả là vô hạn nha.” Đàn anh vỗ vai tôi: “Chuẩn bị thật tốt cho trận tiếp theo nhé, chúng ta sẽ đấu với Học viện Công nghiêp Hóa chất đấy.”
“Em sẽ như vậy!” Tôi gật đầu trả lời một cách trịnh trọng.
Đàn anh vặn chai nước khoáng trên tay mình, đưa đến trước mặt tôi: “Uống nước đi, ống xong rồi đi dạo một chút, trên người có mồ hôi, đừng để ngấm vào người.”
Anh ấy vừa dứt lời, trên người tôi một khoác một chiếc áo mỏng, Tiết Nhiên vẻ mặt u ám, nhét vào tay tôi một chai nước ấm.
“Cô ấy uống nước nóng.”
Đàn anh sửng sốt một chút, thẹn quá hóa cười: “Tiết Nhiên à, cậu cũng tới xem thi đấu bóng chuyền sao.”
Tiết Nhiên “ừm” một tiếng, đẩy bả vai tôi rồi đi.
“Đàn anh à, em đi nghỉ ngơi trước đã ạ.” Tôi khó khăn quay đầu, mỉm cười vẫy tay với đàn anh.
“Được rồi, em nghỉ ngơi cho tốt.” Gương mặt đàn anh cũng mang theo ý cười, yên lặng xoay người vặn lại nắp chai nước vừa bị mở ra.
Tiết Nhiên vẫn tiếp tục đẩy tôi, ra đến rìa sân bóng chuyền mới dừng lại.
“Cậu làm gì đấy, thật là bất lịch sự.” Tôi xoay người dạy dỗ cậu.
Tiết Nhiên giật lấy chiếc khăn dùng một lần trên tay tôi ném vào thùng rác.
Cậu lấy trong túi ra một chiếc khăn bông mới, trực tiếp chùm lên đầu tôi: “Tôi không ăn không uống gì đến xem cậu thi đấu, cậu thì khen ngược, trong khi tốt thành thủ rót nước ấm cho cậu, cậu lại cùng đàn anh anh em em hả?”
Tôi suýt chút nữa là phun luôn ngụm nước vừa uống: “Cái gì mà anh anh em em? Đó là hội trưởng của tôi thôi mà.”
“Vâng vâng, là hội trưởng, hội trưởng…” Tiết Nhiên Nhiên bức xúc nhỏ giọng.
Tôi nghe vậy liền bật cười: “Tên nhóc này, thời kỳ phản nghịch sao? Chống đối trưởng bối hả?”
“Thôi đi, cậu nhìn mặt cậu xem, thiếu nữ dậy thì thất bại, tôi còn chống đối cậu, đây mới gọi là chống đối cậu nè.”
Tiết Nhiên vừa nói vừa chọc vào người tôi. Cậu ta to cao như vậy, tôi làm sao có thể lấy trứng chọi đá, một ít nước trong chai bắn ra ngoài. Tôi nóng nảy tức giận đẩy cậu ta rồi đập.
“Đừng náo loạn, lát nữa tôi còn phải thi đấu.”
Lúc này Tiết Nhiên mới nghiêm túc lại, cùng tôi xếp hàng ngồi ở hàng ghế nhựa ở rìa sân.
“Đói bụng không?” Tiết Nhiên đưa cho tôi bánh xốp đã bóc sẵn.
Là vụ sữa tôi thích nhất.
Bởi vì không biết cụ thể thời gian thi đấu, bữa sáng tôi chỉ ăn có một chút, nhưng cả buổi sáng đều trong trạng thái lo lắng nên cũng quên cả đói.
Nhưng bây giờ bánh xốp lượn lờ ở trước mặt, ai mà nhịn được nữa?!
Tôi cầm lấy cắn một miếng.
Tiết Nhiên cầm chai nước của tôi, vặn vặn rồi bỏ vào balo: “Con heo nhà cậu, một miếng mà mất 1/3 cái.”
Tôi vừa nhai miếng bánh xốp, vừa ngẩng đầu mỉm cười với cậu: “Tôi đó mà.”
Không đợi Tiết Nhiên đáp lời, tiếng còi lại vang lên, trận thi đấu tiếp theo bắt đầu.
“Cậu cũng mau ăn đi, muộn thế này căn tin cũng hết đồ ăn rồi.” Tôi nhét nốt phần bánh xốp còn lại vào tay Tiết Nhiên, nuốt miếng bánh trong miệng rồi vội vội vàng vàng chạy đến chỗ thi đấu.
“Không sao, tôi chờ cậu.”
Trận thứ hai còn chơi tốt hơn trận đầu, tôi có cảm giác như mình đang chơi với mấy cô bạn nhỏ nữa.
Nghĩ cũng đúng, Viện Công nghiệp Hóa chất cũng không có nhiều nữ sinh, nói không chừng mấy người này còn vừa đe dọa, vừa dụ dỗ mới chịu tham gia.
Học viện của chúng tôi thắng liên tiếp hai trận, trực tiếp tiến vào vòng trong.
Đàn anh hết sức vui mừng vẫy tay, mời tập thể chúng tôi một bữa thịnh soạn.
“Bên cạnh trường học có một nhà hàng mới khai trương.” Đàn anh mỉm cười nói: “Anh mời, chúng ta qua bên đó chúc mừng nha.”
Xung quanh đều là tiếng hoan hô.
Tôi cũng ngây ngô ríu rít hoan hô cùng với họ.
Hoan hô xong mới sực nhớ ra, tôi sợ chắc không đi được, Tiết Nhiên còn đang chờ tôi cùng ăn cơm nữa.
Tuy nhiên, nhiều người như vậy cũng không nên làm mất hứng, đành phải chờ khi họ đi thu dọn đồ đạc mới một mình lại nói với đàn anh vậy.
“Thật ngại quá, trận chung kết lần sau em nhất định sẽ đi ăn mừng.” Tôi mặt dày từ chối.
“Căn tin đã hết cơm rồi.” Đàn anh nói: “Vậy trưa nay em ăn ở đâu?”
Vấn đề này có thể đừng hỏi tôi được không, tôi cũng đâu có biết được chứ.
“Em muốn đi tìm Tiết Nhiên sao?” Đàn anh hỏi.
Tôi gật đầu.
Đàn anh trầm mặc một chút, mở miệng hỏi: “Vương Tịch, em và Tiết Nhiên là…”
“Là hàng xóm ạ, từ nhỏ lớn lên cùng nhau nên quan hệ tương đối tốt.” Tôi cười nói: “Tính tình cậu ấy rất xấu, em mà cho cậu ấy leo cây, chắc chắn cậu ấy sẽ tức giận.”
[*] ngôn ngữ mạng chỉ sự thất tín, thất hẹn.
Nói hết lời cuối cùng cũng chối được bữa tiệc, nhưng lại không thấy Tiết Nhiên đâu nữa.
Tôi không rõ đầu đuôi tìm kiếm trong đám đông một vòng nhưng không thấy.
Bởi vì thi đấu bất tiện nên tôi căn bản không mang theo điện thoại, tôi đứng ngây ngốc trong sân bóng chuyền hồi lâu, mới một mình tới căn tin ăn cơm.
Căn tin đã sớm hết cơm rồi, đành phải mua mấy miếng bánh buổi sáng còn thừa. Vừa ăn vừa nghĩ tôi vẫn còn một phần bánh xốp mới cắn một miếng ở chỗ Tiết Nhiên mà.
Trận đấu buổi chiều diễn ra khá muộn, vào lúc 4:30. Tôi ngủ trưa một giấc đến khoảng 3:00 thì thức dậy tới hội trường thi đấu.
Trên đường đi thì gặp Tiết Nhiên đang đi cùng với hai nam sinh, tay ôm mấy quyển sách trong ngực.
“Tiết Nhiên!” Tôi chạy từ từ qua: “Trưa nay cậu đi đâu đấy? Tôi tìm mãi không thấy cậu.”
Tiết Nhiên dường như có chút kinh ngạc: “Trưa nay không phải cậu đi ăn cơm cùng bọn họ sao?”
Tôi giận dữ nói: “Tôi không có, tôi đã đồng ý đi ăn cơm cùng cậu nên từ chối rồi, vậy mà cậu lại cho tôi leo cây!”
“Oh oh.” Nam sinh đeo kinh đứng bên cạnh Tiết Nhiên dùng sách che nửa khuôn mặt, giọng điệu mang theo ý cười: “Anh Nhiên còn không mời người ta đi.”
“Không cần.” Tôi nói: “Buổi tối tôi sẽ đi ăn cơm với bọn họ.”
Tiết Nhiên gật gật đầu: “Vậy ngày mai tôi tìm cậu đi ăn.”
Tôi “ừm” một tiếng: “Tôi đi thi đấu đây.”
“Cố lên nha tiểu hoa khôi.” Nam sinh đeo mắt kính nhỏ cười nói.
“Hả?” Tôi phản ứng sau hai giây, sau đó cười cười xua tay: “Cảm ơn cậu cổ vũ, nhưng hoa khôi thì thôi đi.”
*****
Buổi chiều thi đấu đặc biệt suôn sẻ, tiến thẳng vào chung kết.
Toàn thể học viện hưng phấn ôm lấy nhau, ăn mừng thành tích tuyệt vời ngày hôm nay.
Trong giờ ăn tối, cả câu lạc bộ vô cùng náo nhiệt ngồi chung một bàn.
Còn chưa động đũa gì đã nghe thấy phía sau lưng tôi truyền đến một giọng nói nhàn nhạt: “Ơ, ăn cơm à.”
Tôi quay đầu lại, vậy mà lại là Tiết Nhiên.
“Vương Tịch, bạn cậu sao?” Có người hỏi tôi.
Bạn, mối quan hệ này quá bình đẳng rồi, tôi không cảm thấy Tiết Nhiên là bạn tôi luôn.
Cậu dường như giống một người anh trai trong gia đình hơn, có thể vì tôi mà bao dung và trả giá vô điều kiện.
Nhưng mà nói cái lời giống anh trai buồn nôn này, có đánh chết tôi cũng không nói được.
“Là hàng xóm.” Tôi nghĩ nghĩ rồi bổ sung: “Cũng là bạn đại học thôi.”
Khuôn mặt Tiết Nhiên trong nháy mắt liền đen lại.
Tôi nhìn Tiết Nhiên, không thể hiểu nổi, tôi và cậu học cùng một lớp, thật sự là bạn học mà ta.
“Sao điện thoại cậu lại tắt máy?” Giọng điệu Tiết Nhiên vô cùng chíu khọ.
Tôi móc điện thoại ra, hết pin.
“Sạc lần trước mua đâu rồi?” Tiết Nhiên nhíu mày.
“Ngại sạc…”
“Không cần sạc thì cậu mua nó làm gì hả?”
Tiết Nhiên không nhịn được, cứ như ăn phải thuốc súng vậy, “bùm bùm bụp” tuôn ra một tràng với tôi.
Lửa giận không tên trong tôi bùng lên, cố kìm nén tính khí mình: “Liên quan gì đến cậu.”
Tiết Nhiên dường như mặc kệ tôi luôn, cậu móc di động củ mình ra, ngón cái gõ gõ, rồi ném sang cho tôi.
Tôi bắt lấy điện thoại cậu, đang phát cuộc gọi cho mẹ tôi.
“Alo, mẹ à.”
Tôi vừa nhận điện thoại, đầu bên kia đã bắt đầu mắng tới tấp.
Sau khi cúp điện thoại với mẹ, tôi mới biết buổi trưa mẹ tôi gọi cho tôi bao nhiêu cuộc mà không được, cực kỳ lo lắng mà gọi cho Tiết Nhiên.
Tiết Nhiên chắc chắn là đã đến phòng ngủ tôi hỏi, nếu không làm sao biết tôi đang ở nhà hàng nào.
Lần này cậu ta cũng chẳng phải có việc gì cần tìm tôi.
Lúc tôi trả điện thoại lại cho Tiết Nhiên, còn có một chút chột dạ.
“Sao vậy?” Đàn anh hỏi tôi.
“Trong nhà có chuyện ạ.” Tôi nói.
Tiết Nhiên hừ lạnh một tiếng, đứng lên muốn đi.
“Không vấn đề gì chứ?” Đàn anh tiếp tục hỏi.
“Không sao ạ, không sao ạ.” Tôi cầm lấy balo: “Mọi người cứ từ từ ăn, em đi trước đây ạ.”
Trên phố ăn vặt bên ngoài trường học, Tiết Nhiên rất tức giận nhưng vẫn đi chậm.
Tôi cười hì hì nghiêng đầu qua: “Tôi muốn ăn gà hầm.”
“Muốn ăn thịt liền tìm tôi phải không?” Tiết Nhiên tức giận nói, bước lên trước.
“Đúng nha.” Tôi gật đầu đi theo phía sau Tiết Nhiên: “Thưởng cho tôi bữa thịt đi mà.”
“Thứ sáu về nhà?” Tiết Nhiên hỏi.
Tôi gật đầu: “Cậu cũng về sao? Tôi muốn đem quần áo mùa hè về.”
“Thiếu cu-li [*] phải không?” Lời nói như vậy thôi chứ giọng điệu rõ ràng đã dịu dàng hơn nhiều.
[*] Người khuân vác.
Tôi tủm tỉm cười: “Thiếu chứ.”
Bố tôi lại bị bệnh.
Dạ dày ông vẫn luôn không tốt, ăn nóng ăn lạnh gì nhiều cũng đều làm cho dạ dày không ổn, thường xuyên phải ra vào bệnh viện lớn nhỏ, làm hại tôi cả ngày bị mẹ càm ràm phải biết quý trọng cái dạ dày, đừng để già rồi lại giống như bố tôi.
Nhưng trẻ con thì làm gì nghĩ nhiều như vậy.
Khi còn học tiểu học, tôi và Tiết Nhiên vẫn còn rất “quan tâm”, “chăm sóc” nhau, lăn lộn vọc bùn vọc đất các kiểu.
Đến khi học cấp 2 mới bắt đầu mua váy liền thân viền hoa, dây buộc tóc nơ bướm.
Mãi đến khi bạn thân của tôi đã tay trong tay với bạn trai nhỏ rồi, mối tình đầu của tôi vẫn không được đáp lại.
Sau này tôi mới biết, những nam sinh theo đuổi tôi đều bị Tiết Nhiên cảnh cáo.
Tôi giận dữ nhảy dựng lên, lúc quét dọn vệ sinh sau khi tan học bắt đền cậu ta một thanh xuân thật tươi đẹp.
Vậy mà không ngờ, tên Tiết Nhiên đang quét rác nghe xong lại đỏ mặt.
Cậu gục đầu xuống, cầm cả chổi đi đến bên cạnh tôi, kéo tay tôi lắp bắp nói: “Được… Được thôi…”
Tôi cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Tôi bảo cậu ta bắt đền thanh xuân cho tôi, chứ có phải bảo cậu ta lấy thân báo đáp đâu!
Không được, không được, không được.
Tôi trợn trừng mắt, kinh ngạc lùi vế sau mấy bước: “Tôi, tôi không có ý đó!”
Cấp hai của Tiết Nhiên và tôi cũng cao xấp xỉ nhau, cậu ta nghểnh cổ, mặt đỏ bừng như bị tụ máu, vẻ mặt không tin, gắt gao nắm chặt tay tôi không buông.
“Cậu nói chính là ý đó!”
“Tôi không…”
“Không phải cũng phải!”
Giọng nói của Tiết Nhiên rất lớn, trực tiếp làm cho chủ nhiệm giáo dục đang kiểm tra hành lang phải đi tới.
Ông ấy có kiểu tóc Địa Trung Hải tiêu chuẩn, sau một hồi xem xét thì cho rằng Tiết Nhiên đang bắt nạt bạn học nữ.
“Không có, cậu ấy đang tỏ tình với em ạ.”
Tiết Nhiên chính trực nói.
Tôi “oa” một tiếng rồi khóc.
Ngày hôm sau, mẹ tôi và mẹ Tiết Nhiên đều phải đến gặp mặt, còn tôi và Tiết Nhiên thì phải đứng thành hàng nghe phụ huynh và giáo viên dạy dỗ.
Tôi khóc thút thít đọc bản kiểm điểm của mình, nặng nề đọc câu cuối cùng: “Từ nay về sau mình chắc chắn sẽ ghét tên Tiết Nhiên!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT