Nghe giọng của Thành Công Thiên Hương ngồi bật dậy chạy tới ôm chầm lấy anh khóc òa lên như một đứa trẻ. Cô chỉ là một cô bé mới 18 tuổi, chuyện Việt Hùng nói yêu cô là một chuyện ngoài giữ liệu mà cô không bao giờ nghĩ tới. Cô biết anh đẹp trai cỡ nào, cô cũng biết anh hấp dẫn đào hoa ra sao nên cô chưa từng có ý nghĩ anh sẽ để ý tới mình chứ đừng nói tới chuyện được anh yêu. Cô ý thức được chuyện có vay có trả với anh, cô cũng chưa bao giờ có ý định quỵt nợ với anh, hơn nữa cô còn là em gái của bạn thân anh. Vậy tại sao anh nỡ mang trái tim non nớt của một thiếu nữ mới lớn ra đùa rỡn như vậy? Quanh anh lúc nào cũng có hàng tá các cô gái sẵn sàng lên giường với anh, sẵn sàng vì anh mà chết. Tại sao anh lại đùa giỡn với cô?

Thành Công ôm Thiên Hương vào lòng nhưng ánh mắt cảnh cáo của anh vẫn đặt trên người Việt Hùng đang đứng bất động gần đó. Một lúc sau Thiên Hương vẫn chưa nín Thành Công đẩy cô ra khỏi người mình, anh nhẹ nhàng hỏi cô:

“Nói anh nghe, bạn anh vừa làm gì em phải không?”

Nghe Thành Công hỏi Thiên Hương càng khóc lớn, việc Việt Hùng vừa làm là trêu đùa trái tim của cô, anh khuấy đảo trái tim non nớt của cô khiến nó trấn động giữ dội. Nhưng cô làm sao có thể thừa nhận tâm trạng của cô lúc này.

Thấy Thiên Hương không trả lời mình mà khóc nức nở, thêm chuyện đôi môi của cô sưng tấy và cả những dấu vết trên cổ Thiên Hương mà chiếc áo bệnh nhân cô đang mặc không thể che kín, Thành Công quay sang bên cạnh nắm lấy cổ áo của Việt Hùng, ánh mắt đỏ ngầu của anh nhìn Việt Hùng gằn giọng:

“Tao hỏi mày lần cuối. Mày có còn xem tao là bạn thân nữa không?”

Thiên Hương lập tức lao vào kéo Thành Công ra khỏi người Việt Hùng:

“Anh đừng làm vậy với anh ấy.”

Thành Công tức giận hất tay Thiên Hương ra:

“Em để yên anh nói chuyện với bạn của anh.”

Nói rồi anh sốc cổ áo của Việt Hùng lên một lần nữa:

“Hôm nay mày không giải thích rõ ràng chuyện mày làm Thiên Hương khóc thì coi như tình bạn của tao với mày từ hôm nay cũng kết thúc.”

Việt Hùng nhìn thẳng vào mắt Thành Công nói:

“Tao không muốn làm bạn với mày nữa.”

Việt Hùng vừa dứt lời thì Thành Công vung tay lên đấm cho anh một phát, thế nhưng anh nhanh tay bắt được, anh nói tiếp:

“Tao chỉ muốn mày là anh hai của tao.”

Thành Công thu mạnh tay về khiến Việt Hùng suýt ngã:

“Chừng nào mày dẹp được đám lâu la bu quanh mày thì hãy gọi tao là anh hai.”

“Dạ vâng thưa anh hai.”

Nói rồi Việt Hùng đi tới trước mặt Thiên Hương, anh vuốt lại mái tóc của cô cho ngay ngắn rồi nói:

“Lời anh nói vừa nãy em nghe không nhầm đâu. Anh yêu em, anh sẽ chứng minh cho em và mọi người thấy tình cảm của anh dành cho em là chân thành.”

Thiên Hương nhìn Việt Hùng qua làn nước mắt, cảm giác như mờ như ảo. Anh nói yêu cô tới hai lần, lại còn trước mặt cả Thành Công và Anh Tuấn nữa. Là cô đang mơ hay thật? Cô được người đàn ông đẹp trai được thèm muốn nhất đất nước Việt Nam nói lời yêu thật sao?

Việt Hùng tự nhiên cúi xuống hôn lên đôi mắt mơ màng của Thiên Hương khiến cô không kìm được mà bật khóc. Những gì đang diễn ra trước mặt cô là thật không phải là mơ.

Tận mắt chứng kiến lời tỏ tình của ông chú ruột dành cho người mình yêu, Anh Tuấn có cảm giác như vừa bị một mũi tên xuyên trúng tim mình khiến cậu đau tới mức không đứng vững. Người con gái cậu yêu, người con gái từng muốn nhờ cậu giải quyết nhu cầu sinh lý có nguy cơ thuộc về người khác. Công bằng mà nói nếu mang ra so sánh cậu với ông chú ruột của mình thì cậu thua toàn tập, từ tuổi tác, sắc đẹp, tài năng lẫn khả năng chinh phục phụ nữ. Việt Hùng đang đứng trên bậc cao danh vọng thì cậu chỉ mới ở vạch xuất phát, cậu lấy gì để đấu lại với ông chú của mình đây?

Thành Công thấy Việt Hùng liên tiếp có những hành động thân mật với Thiên Hương thì kéo người Việt Hùng ra khỏi người em gái mình nói:

“Mày tiết chế lại đi. Vẫn còn hai sinh vật sống sờ sờ đang đứng ở đây đó.”

“Em ngồi chơi với anh hai và bạn học của em, anh ra ngoài một lát rồi anh quay lại nhé.”

Lúc đi ra khỏi phòng bệnh của Thiên Hương Việt Hùng còn nhìn Thành Công nói:

“Nếu tao quay lại muộn thì mày cứ về nhà ngủ nhé! Tối nay tao sẽ quay lại ngủ đây với Thiên Hương.”

Việt Hùng vừa dứt lời Thành Công liền nâng chân lên đạp vào người anh nhưng anh đã nhanh hơn chạy ra khỏi phòng.

Thiên Hương nở nụ cười gượng nói với Thành Công và Anh Tuấn:

“Anh hai với cậu ăn tối chưa?”

“Ý em muốn anh với Anh Tuấn đi ăn tối để em ở một mình lát nữa thằng Hùng quay lại đây ngủ chứ gì?”

“Không có, anh Hùng không làm gì em cả. Anh đừng hiểu lầm tội anh ấy.”

“Chưa gì đã bênh vực người ngoài chằm chằm như vậy rồi.”

“Không có.”

“Lại còn cãi.”

Thiên Hương ngậm chặt miệng không dám cãi lại Thành Công nữa. Cô lén nhìn qua Anh Tuấn thấy nước mắt của cậu trực trào cô chuyển chủ đề khác.

“Anh hai, Anh Tuấn học cùng khoa với em đấy.”

“Anh biết rồi, nãy giờ anh với cậu ấy đứng chờ hai người mở của cậu ấy kể cho anh nghe hết rồi.”

“Anh và cậu ấy biết nhau từ trước à?”

“Trước đó anh có gặp cậu ấy ở nhà thằng Hùng.”

Anh Tuấn, Thiên Hương và Anh Tuấn ngồi nói chuyện phiếm đến khi dì hai mang bữa tối đến cho Thiên Hương thì hai người mới đi ăn tối.

Việt Hùng ghé phòng bệnh của bà Ánh Nguyệt một lúc rồi anh chạy thẳng khách sạn The Light. Tất cả ban lãnh đạo cao cấp nhất của khách sạn được triệu tập ngay trong đêm giúp anh lục lại thông tin buổi tối sinh nhật Thiên Hương.

Theo thông tin ghi nhận người đứng ra đặt tiệc cho cô là công ty may Thiên Hương, người nhận thẻ phòng mà khách sạn khuyến mãi cho cô có tên Trần Văn Bảo.

Sau khi nắm được một số thông tin cần thiết, anh nói với quản lý của khách sạn:

“Cậu thông báo cho toàn bộ nhân viên nam làm việc tại khách sạn The Light sáng sớm mai trước giờ giao ca tôi sẽ có một cuộc kiểm tra sức khỏe đột xuất.”

Quản lý khách sạn tò mò với lời thông báo Việt Hùng vừa đưa ra hỏi:



“Tại sao chỉ kiểm tra sức khỏe của một mình nhân viên nam thôi ạ?”

Việt Hùng lấy đại một lý do nói:

“Tại nhân viên nam ít hơn nhân viên nữ nên tiến hành kiểm tra trước.”

Việt Hùng cũng không nán lại khách sạn mà quay về căn hộ của Hoàng Tú, nhìn thấy Anh xuất hiện với vẻ mặt nghiêm trọng Hoàng Tú hỏi:

“Mày không ở lại bệnh viện à?”

Việt Hùng lắc đầu.

“Vậy mày ở đây tao tới đó với Hương nhé!”

Việt Hùng kéo Hoàng Tú cùng ngồi xuống ghế sô pha với mình:

“Mày dẹp ý nghĩ tăm tia em ấy lại đi. Tao mới thổ lộ với em ấy.”

“Thế Hương có chạy mất dép không?”

“Không. Em ấy khóc.”

“Tao biết ngay mà, một thằng đào hoa như mày mới quen con người ta mà nói yêu thì ai tin?”

“Chưa tin tao sẽ chứng minh cho em ấy tin.”

“Thế mày không ở đó chứng minh tình yêu cho em ấy mà về đây làm gì?”

“Tao có chuyện này muốn nhờ mày.”

“Chuyện gì thì nói đến đi. Úp úp mở mở mắc mệt.”

Việt Hùng đưa cho Hoàng Tú tờ giấy nhỏ nói:

“Mày vào hệ thống quản lý của công ty may Thiên Hương xem giúp tao hồ sơ cá nhân của người này.”

“Sao mày không nói thằng Công hay Hương đường đường chính chính xem cho. Việc gì phải hack thông tin. Thằng Công nó mà biết lại to chuyện.”

“Mày cứ làm đi, có vấn đề gì tao sẽ chịu trách nhiệm.”

Nghe lời Việt Hùng Hoàng Tú đành làm hacker bất đắc dĩ. Hai người đi vào phòng làm việc của Hoàng Tú, ngồi vào bàn làm việc, sau một hồi thực hiện thao tác trên máy tính Hoàng Tú nói:

“Không có ai tên Trần Văn Bảo làm việc cho công ty may Thiên Hương cả.”

“Mày xem cho kỹ đi.”

Hoàng Tú đẩy ghế ngồi của mình né sang một bên nhường chỗ cho Việt Hùng ngồi trước màn hình máy tính:

“Tự mày tìm đi.”

Việt Hùng gõ tên Trần Văn Bảo trên bàn phím rồi ấn nút tìm kiếm không ra kết quả nào, anh dò tìm từ trên xuống dưới hơn một nghìn công nhân viên làm trong công ty may Thiên Hương cũng không có ai tên Bảo. Việt Hùng thở dài vừa đứng dậy khỏi ghế vừa nói với Hoàng Tú:

“Cảm ơn mày. Tao tới bệnh viện đây.”

“Chuyện mày với Thiên Hương?”

Việt Hùng nghiêm túc nói với Việt Hùng:

“Tao thật lòng yêu em ấy.”

Nói rồi Việt Hùng đi ra khỏi phòng làm việc của Hoàng Tú. Hoàng Tú nói với theo:

“Tao hy vọng mày có thể bảo vệ em ấy trước đội quân vệ tinh vây quanh mày.”

“Tao thề, tao hứa, tao đảm bảo.”

Việt Hùng tắm rửa rồi mang ít đồ cá nhân quay trở lại bệnh viện thì bà Ánh Nguyệt đã ngủ, Việt Anh và Anh Tuấn cũng đã về chỉ còn ông Việt Dũng ở lại.

“Ba muốn nói chuyện riêng với con một lát.”

“Dạ vâng.”

Ông Việt Dũng và Việt Hùng ra ghế ngoài hành lang bệnh viện ngồi nói chuyện.

“Con cũng đã chứng kiến lúc mẹ con phát bệnh. Biểu hiện của mẹ con lúc đó không hề nhẹ hơn hai lần trước, thậm chí lần này còn lên cơn co giật. Tình trạng của mẹ con khi tỉnh lại sau khi được tiêm thuốc an thần con cũng đã thấy.”

Việt Hùng đoán được ý đồ của ông Việt Dũng muốn nói gì với mình nên anh đi thẳng vào vấn đề:

“Ý ba muốn nói nhờ có Thiên Hương mà mẹ của con đã bình tâm lại như thế chứ gì?”

“Ba chỉ muốn nói con bé rất quan trọng với mẹ của con.”

“Con biết. Em ấy không chỉ quan trọng với mẹ mà còn quan trọng với cả con nữa.”

“Vì vậy từ nay về sau ba không muốn con xuất hiện trên mặt báo với cái tít là người yêu của cô này, hay bồ của cô kia nữa.”

Việt Hùng mỉm cười, chuyện với Thiên Hương mới chỉ là tình cảm đơn phương từ anh. Ý của cô thế nào anh còn chưa rõ vậy mà ở nhà anh cô đã có đồng minh rồi. Anh cũng rất muốn như lời ông Việt Dũng vừa nói nhưng công ty của anh hoạt động trong lĩnh vực showbiz, chuyện báo chí đưa tin, giật tít sai sự thật là chuyện thường ngày rất khó tránh khỏi.

Thấy Việt Hùng không đáp lại mà chỉ cười ông Việt Dũng nổi giận:

“Anh cười cái gì. Nếu có tin đồn lăng nhăng vớ vẩn là tôi thay mặt con dâu tương lai xử anh chứ không đùa đâu mà anh ngồi đấy cười.”

Dứt lời ông Việt Dũng đùng đùng đi vào phòng bệnh của bà Ánh Nguyệt. Ngồi một lúc Việt Hùng cũng đi về phòng bệnh của Thiên Hương ngủ, cửa phòng đã khóa từ bên trong anh lấy điện thoại ra gọi cho Thiên Hương. Chưa dứt một hồi chuông đã nghe giọng của cô vang lên ở đầu bên kia:

“A lô.”

“Em đang đợi điện thoại của anh à?”



Câu hỏi của Việt Hùng khiến Thiên Hương câm nín. Thành công vừa về nước lệch múi giờ anh ngủ không được, hai anh em đang tâm sự với nhau thì thấy cuộc gọi đến cô liền bắt máy. Vậy mà anh lại nói cô đợi điện thoại của anh.

“Anh gọi có chuyện gì không?”

“Mở cửa cho anh.”

Thiên Hương nhìn xuống Thành Công đang nằm trên chiếc giường xếp bên cạnh rồi nói nhỏ vào điện thoại:

“Anh hai của em ngủ ở đây rồi. Anh về nhà ngủ hoặc kiếm chỗ khác ngủ đi.”

“Em không mở là anh đạp cửa xông vào đấy.”

Thiên Hương định xuống giường đi mở cửa thì Thành Công bật dậy khỏi giường nói:

“Em nằm yên đấy để anh xử thằng này.”

Thành công vừa mở cửa ra liền vung nắm đấm ra bên ngoài, Việt Hùng nhanh tay bắt lấy cánh tay của Thành Công vặn ngược ra sau lưng:

“Anh hai thấy em đủ tiêu chuẩn để được ngủ với em gái của anh chưa?”

Thành Công đau nhăn mặt quát:

“Mày buông tao ra ngay.”

Việt Hùng không những không buông ra mà còn tăng thêm lực:

“Chưa nhận được câu trả lời của anh hai em không buông.”

Thành Công đành chịu thua trước đòn phản công quái đản của Việt Hùng:

“Được rồi, cho mày ngủ lại đây được chưa, nhưng mày ngủ dưới giường xếp với tao?”

Thành Công còn chưa nói hết lời Việt Hùng đã nhanh chân nhảy lên giường nằm xuống bên cạnh Thiên Hương, anh nhéo nhẹ một bên má của cô hỏi:

“Muộn rồi sao em còn chưa ngủ.”

Thiên Hương nằm xoay lưng lại với Việt Hùng nói:

“Anh tiếp chuyện bạn của anh đi, em buồn ngủ rồi.”

Việt Hùng nhìn Thành Công nở nụ cười méo xệch:

“Xin lỗi mày tao cũng buồn ngủ rồi.”

Dứt lời anh nằm nghiêng ôm lấy người Thiên Hương từ phía sau. Thiên Hương đẩy người anh ra nói:

“Anh nhanh xuống kia ngủ với anh hai đi.”

“Chiếc giường đó hai thằng anh nằm nghiêng mới đủ chỗ, mà anh không quen nằm nghiêng.”

Thiên Hương và Thành Công đành bất lực với lý sự cùn của Việt Hùng.

Vì Cả ngày vận động nên Thiên Hương đã thấm mệt, lại được nằm trong vòng tay ấm áp của Việt Hùng khiến cô nhanh chóng chìm trong giấc ngủ. Còn người nào đó nằm ôm cơ thể mềm mịn hấp dẫn chết người của cô vào lòng như thường lệ người anh em hư hỏng của anh lại thức giấc không đúng lúc, nó không ngừng cọ vào vòng ba của cô khiến cả người anh càng ngứa ngáy, khó chịu, nước miếng của anh cũng túa ra không kịp nuốt.

Chằn chọc quá nửa đêm người anh em mất nết của anh vẫn không chịu đi ngủ, nhìn sang bên cạnh thấy Thành Công ngủ ngon mà Việt Hùng bực mình, anh bước xuống nằm bên cạnh Thành Công. Không những vậy anh còn cố tình ôm lấy người Thành Công khiến Thành Công giật mình. Sợ Thiên Hương thức giấc Thành Công không dám nói lớn, anh vừa ném cánh tay của Việt Hùng đặt trên eo của mình xuống vừa nói thầm:

“Mày buông tao ra ngay.”

“Tao sợ té.”

“Sợ té sao mày không nằm trên kia ngủ mà nhảy xuống đây phá giấc ngủ của tao.”

“Nằm trên đấy thằng em của tao không chịu ngủ.”

Thành Công thúc mạnh vào ngực Việt Hùng nói:

“Vậy mày nằm ngủ một mình đi.”

Nói rồi Thành Công lên giường bệnh nhân của Thiên Hương nằm thì bị Việt Hùng kéo xuống:

“Không được. Mày không được nằm gần em ấy.”

“Tao là anh trái của nó, mày nghĩ gì trong đầu vậy?”

“Anh trai cũng không được.”

Kết quả hai người thì thầm vờn qua vờn lại tới bốn giờ sáng vẫn chưa ai chợp mắt được, tiếng chuông điện thoại của Thiên Hương vang lên khiến hai người ngừng nói chuyện.

Thành Công cầm điện thoại của Thiên Hương lên xem, nhìn thấy người gọi tới là Khánh Chi nét mặt của anh bỗng chốc trầm xuống. Anh đưa điện thoại cho Việt Hùng:

“Mày nghe đi, mở loa lên.”

Việt Hùng nhanh chóng gạt màn hình ấn nghe:

“A lô.”

Giọng của Khánh Chi vang lên run run trong điện thoại:

“Ai, ai đang cầm máy của em gái tôi đấy.”

“Anh là Việt Hùng đây, Thiên Hương đang ngủ, có chuyện gì mà em gọi giờ này?”

Khánh Chi vừa nói vừa khóc trong điện thoại:

“Em mới vừa đi từ thiện ở Tây Nguyên về tới nhà thì phát hiện có kẻ gian đột nhập, còn dì Huệ thì bị đánh ngất xỉu vẫn chưa tỉnh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play