Thiên Hương chạy xộc vào phòng ngủ của bà Vân và ông Mạnh vừa ngắm nghía mình trong chiếc gương lớn cô vừa hào hứng hỏi bà Vân:
“Mẹ nhìn xem con mặc chiếc váy này có đẹp không? Chiếc váy này tự tay con thiết kế rồi con trực tiếp bảo đội cắt may may thành phẩm đấy mẹ.”
Đối ngược với sự hào hứng của Thiên Hương, bà Vân nhàn nhã ngồi tựa lưng vào đầu giường, bà ngước lên nhìn Thiên Hương sau đó lại nhìn vào điện thoại mà không đáp lại cô lấy một lời.
Lúc này bà Vân mới rời mắt khỏi điện thoại, bà vừa thở dài vừa nói:
“Lố lăng, phản cảm.”
“Sao mẹ lại nói con như vậy?”
Bà Vân bỏ điện thoại trên tay xuống giường rồi nhìn Thiên Hương trong gương hỏi:
“Con đừng nói với mẹ là con mặc nó trong tiệc sinh nhật của con vào tối mai đấy nhé?”
“Tối mai là tiệc trưởng thành của con, từ ngày mai con chính thức trở thành người lớn. Chẳng phải trước đây mẹ vẫn thường nói với con khi nào lớn con có thể mặc đồ sexy, con có thể uống rượu, có thể yêu đương, con còn có quyền hạn và nghĩa vụ như một người lớn thực thụ còn gì, mẹ quên rồi sao?”
Bà Vân tỏ vẻ khó chịu xuống khỏi giường đi đến trước mặt Thiên Hương sau đó bà chỉ tay vào phần thân của chiếc váy ôm sát cơ thể của cô nhưng không thể che kín hai bầu ng.ực căng tròn nói:
“Chỗ này quá hở hang.”
Sau đó bà Vân chỉ tay vào phần tà váy xẻ cao gần tới eo của Thiên Hương nói tiếp:
“Chỗ này nữa, quá lộ liễu.”
Thực ra bà Vân nói không hề sai. Thiên Hương đang mặc trên mình chiếc váy ôm lệch vai đuôi cá màu đỏ, phần thân váy ôm sát cơ thể để lộ bộ ngực căng tròn rất lớn của cô, thêm nữa phần tà váy xẻ cao gần tới eo, nếu cô đứng nguyên một chỗ sẽ không sao, chỉ cần cô di chuyển là cặp chân dài 1m1 của cô lồ lộ ra bên ngoài, ở một số góc độ còn có thể soi thấy cả nội y bên trong của cô nữa.
Từ trước đến nay Thiên Hương luôn răm rắp nghe lời bà Vân, cô ý thức được mình chưa đến tuổi trưởng thành nên những việc mà một đứa trẻ vị thành niên không nên làm cô tuyệt đối tuân theo, như chuyện ăn mặc xexy, uống rượu, kể cả chuyện yêu đương cũng vậy. Bởi vậy mặc dù đã là sinh viên năm nhất của trường đại học công nghiệp thành phố Hồ Chí Minh cô vẫn chưa một bao giờ ăn mặc xexy trước mặt người khác, kể cả mùi vị của rượu thế nào cô cũng chưa từng được biết qua, đặc biệt là chuyện yêu đương, cô rất thích một anh chàng học cùng lớp đại học nhưng vẫn không dám thổ lộ. Tất cả cũng chỉ vì câu nói của bà Vân “con còn con nít, chưa đến tuổi trưởng thành để làm mấy việc của người lớn đấy đâu.”
Vì những lẽ đó mà Thiên Hương luôn trông mong tới dịp sinh nhật lần thứ 18 của mình, sinh nhật đánh dấu cột mốc cô chính thức trở thành người lớn để cô có thể làm những việc mà trước đây khi là một trẻ vị thành niên cô không thể. Bởi vậy khi nghe bà Vân nói vậy cô lập tức phản bác:
“Cùng lớp cấp ba với con các bạn đứa nào cũng có người yêu hết rồi, chúng nó còn thường xuyên tụ tập đi bar quẩy, u.ống r.ượu, mà gái đi bar ăn mặc thế nào xem phim mẹ cũng biết rồi đấy, chiếc váy con đang mặc so ra còn kín đáo đó mẹ.”
Cô xoay một vòng trước mặt bà Vân cười nói:
“Mẹ xem con gái mẹ mặc chiếc váy này có xinh không?”
Nhìn Thiên Hương nãy giờ ánh mắt và nét mặt của bà Vân thể hiện rõ sự bất ngờ nhưng rất nhanh bà Vân quay trở về thái độ khó chịu như ban đầu.
“Mẹ thấy hở hang phản cảm quá, chẳng có gì là đẹp cả.”
Thú thực từ trước tới nay Thiên Hương bó buộc mình trong những bộ đồ kín đáo nên cô không nghĩ mình có vóc dáng đẹp hoàn hảo đến vậy. Tự hào nhất có lẽ là cặp chân thon dài như siêu mẫu, thêm bộ ngực chưa phát triển hết mà đã lớn tới mức đốt mắt người đối diện như vậy, chiếc váy màu đỏ bằng chất liệu lụa cao cấp càng tôn thêm làn da trắng như phát sáng của cô. Phần đuôi váy được thiết kế dài hình đuôi cá như biến cô thành một nàng tiên cá.
Bị bà Vân một mực phản đối khiến Thiên Hương rơi vào hụt hẫng, cô lay nhẹ cánh tay của bà năn nỉ:
“Mẹ, cho con mặc chiếc váy này vào tối mai nhé. Con thấy nó hợp với con mà.”
Bà Vân vẫn giữ quan điểm của mình:
“Mẹ có chuẩn bị cho con chiếc váy công chúa màu trắng rất đẹp mặc vào tối mai, để mẹ lấy con xem.”
Nói rồi bà Vân đi cô bàn trang điểm mở hộp khá lớn lấy ra chiếc váy xòe công chúa màu trắng tay ngắn rồi ướm thử lên người Thiên Hương, bà Vân nhìn cô cười nói:
“Chiếc váy này mới hợp với con gái của mẹ này.”
Trong mắt bà Vân, Thiên Hương luôn là một nàng công chúa bé bỏng vì thế đồ bà mua cho cô chỉ có duy nhất một mẫu váy công chúa, cái khác ở đây là màu sắc, cô cũng chưa cãi lại lời nói của mẹ mình bao giờ nhưng khi nghe bà Vân cố chấp như vậy cô liền phản bác:
“Chiếc váy mẹ mua tặng con rất thích, con sẽ mặc nó trong dịp khác. Còn tối mai con mặc chiếc váy do con thiết kế này được không mẹ?”
Ánh mắt bà Vân lập tức mọng nước khi lần đầu tiên trong đời Thiên Hương không nghe theo sự sắp đặt của mình.
“Hai mẹ con đang làm gì vậy?”
Ông Mạnh trong bộ đồ vest lịch lãm bất ngờ đi vào phòng hỏi bà Vân .
“Con chào ba.”
Ông Mạnh nhìn Thiên Hương gật đầu sau đó nhìn sang bà Vân, thấy nước mắt bà Vân trực trào ông Mạnh ôm lấy eo bà từ phía sau rồi nghiêng đầu nhìn bà hỏi:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT