Lý Đan Đồng sững sờ tại chỗ, thanh âm đột nhiên dừng lại.

Người đàn ông trước mặt mắt phượng mày ngài, gương mặt lạnh lùng tuấn mỹ phúc hậu, vô hại, nhưng tư thái xa cách đạm mạc, chỉ thiếu đem hai chữ "Cự Tuyệt" viết lên mặt.

Lý Đan Đồng trở tay không kịp, trên mặt có chút không nhịn được, trong lòng vừa tức lại bực nhưng không dám phát tác, cô ta mím môi, không tình nguyện nói một câu "Xin lỗi" sau đó xoay người vội vàng rời đi.

Dưới chân nữ sinh như có gió, chạy đi rất nhanh.

Lương Gia Ngộ cũng giống như quần chúng xung quanh, sau khi chứng kiến một màn này, nhất thời cảm thấy Hoắc Tư Niên bây giờ mới là người quen thuộc ngày thường, tính tình thối, cao cao tại thượng lại ngạo mạn, đối với ai cũng khinh thường.

Lương Gia Ngộ thu hồi ánh mắt, suy tư nhìn Hoắc Tư Niên vài giây, bỗng nhiên cao thâm khó lường cười cười, nói: "Em thu hồi lời vừa rồi, anh đâu có “kính già yêu trẻ'. ”

Hoắc Tư Niên: "?"

Lương Gia Ngộ phân tích đạo lý rõ ràng: "Rõ ràng là đối đãi khác nhau. ”

Khóe miệng Hoắc Tư Niên nhếch lên vết cười cực nhạt, khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ như ngọc, mặt không đổi sắc mà thừa nhận: "Ừ, làm sao vậy?"

Lương Gia Ngộ khẽ chậc một tiếng, người này còn rất hợp tình hợp lý.

"Đừng nói là anh có ý tứ với cô bé mặc đồng phục học sinh kia đấy?" Lương Gia Ngộ nửa là hồ nghi, nửa là đùa giỡn: "Người ta học trung học, vẫn còn là vị thành niên đấy. ”

Hàng mi dài của Hoắc Tư Niên hơi rủ xuống, ngón tay thon dài cầm ly pha lê, khớp xương hơi nhô lên thon gầy lưu loát.

"Làm thế nào cậu có thể chắc chắn rằng cô ấy là vị thành niên?"

Lương Gia Ngộ híp mắt, nhìn chằm chằm gương mặt vô hại của người trước mặt, tinh xảo dễ nhìn,khuôn mặt thiên nữ tướng một lúc lâu, giọng điệu chân thành nói: "Anh là đồ cầm thú. ”

Trước kia cậu ta thế mà không phát hiện ra!

Từ này nghe thế nào cũng giống như đang mắng người, Hoắc Tư Niên nhíu mày, ý cười nơi đáy mắt thu liễm, miệng lưỡi nhấc lên: "Cậu mới cầm thú. ”

Lương Gia Ngộ không thèm để ý hừ cười, nhưng lại nhớ tới một chuyện, hỏi: "Lúc cô gái mặc đồng phục học sinh kia tìm anh, hình như em nghe thấy người ta gọi anh là anh Tư Niên. ”

"Không lẽ hai người đã quen biết từ trước?"

Hai người là bạn bè lâu như vậy, tại sao cậu chưa từng nghe nói qua anh bạn này có em gái học trung học? Còn lớn lên rất xinh đẹp, hai người lại tuyệt đối không giống nhau chút nào.

"Cậu đoán xem."

Nói xong, Hoắc Tư Niên rũ mắt nhìn đồng hồ, cảm xúc trên mặt từng chút từng chút rút đi.

Lương Gia Ngộ lẩm bẩm: "Làm sao em đoán được. ”

Ngoài cửa sổ sát đất hoa đăng vừa lên, bữa cơm này cũng ăn không sai biệt lắm, Lương Gia Ngộ đề nghị: "Nếu không chúng ta đi thôi, em đưa anh về. ”

Lương Gia Ngộ cầm áo khoác đứng dậy, người đàn ông trước mặt lại ngồi trên sô pha bất động như núi, ngước mắt nhìn lướt qua vị trí dẫn vào phòng, lạnh lùng nói: "Cậu về trước đi, tôi chờ một chút. ”

Lương Gia Ngộ "A" một tiếng, theo bản năng nhìn theo tầm mắt Hoắc Tư Niên, nghi hoặc hỏi: "Chờ cái gì?"

Hoắc Tư Niên buông cái ly trong tay xuống, nói ngắn gọn: "Chờ người. ”

Lương Gia Ngộ không hiểu ra sao, nghĩ lại, ánh mắt hơi mở to: "Đừng nói cho em, người anh chờ là cô bé mặc đồng phục học sinh kia?"

Hoắc Tư Niên ngước mắt lên: "Cậu đây không phải rất thông minh sao. ”

Lương Gia Ngộ: "..."

Đang lúc Lương Gia Ngộ còn muốn hỏi lại, người đàn ông trước mặt đã đứng dậy, vỗ vỗ bả vai cậu, lạnh nhạt nói: "Tôi đi trước, không cần quan tâm đến tôi. ”

Đây là một tình huống thực sự.

Lương Gia Ngộ lập tức nhìn chăm chú Hoắc Tư Niên đi về phía khu vực phòng riêng.

......

Nhìn thấy Lý Đan Đồng đụng phải một cái mũi tro trở về, mọi người một mực ở chỗ ngoặt xem náo nhiệt đã sớm biết được tình huống, vì thế cũng không cố ý hỏi lại, Hứa Du Du vui sướng khi người gặp họa nghẹn cười, hơn nữa nhìn thấy Lý Đan Đồng ăn mệt, tâm tình phi thường thoải mái.

Điểm chú ý của Mạnh Ninh cũng không ở trên người Lý Đan Đồng, lúc này trong đầu đều là ảnh chụp chung giữa cô và Hoắc Tư Niên, chỉ là ngại xung quanh có rất nhiều bạn học, cô xấu hổ không dám lấy ra xem xét kỹ lại một lần nữa.

Một đám người trầm mặc trở lại phòng, có mấy nam sinh không rõ tình huống không kiềm chế được, cười hì hì trêu chọc: "Thế nào nha tiểu Lý, Hoắc Tư Niên có chụp chung với cậu không? Có chữ ký nào không?"

Ánh mắt Lý Đan Đồng lạnh lùng nhìn về phía cậu ta, không biết người này có phải cố ý làm cho cô ta khó chịu hay không, tức giận nói: " Chẳng ra gì. ”

Nam sinh kia bị Lý Đan Đồng lạnh lùng liếc mắt một cái, có chút khó hiểu, cậu sờ gáy theo bản năng hỏi một tiếng: " Chẳng ra gì là có ý tứ gì?"

Lý Đan Đồng từng chữ từng chữ nhảy ra ngoài: "Hoắc Tư Niên nói không tiện. ”

Vừa dứt lời, có người cảm khái: "Oa, vận khí của Mạnh Ninh cũng quá tốt rồi!"

Hứa Du Du cười khanh khách gật đầu: "Đúng vậy, chụp mấy tấm ảnh chung đấy!"

Lý Đan Đồng mặt lạnh, không nói gì nữa, những người khác lại vây quanh Mạnh Ninh, có nữ sinh còn muốn chụp chung với cô, Mạnh Ninh bị vây ở giữa, chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh chậm rãi cao lên, hai má cũng đang nóng lên.

Nghe được yêu cầu chụp ảnh chung của bạn học, vẻ mặt cô dừng lại, miệng nhanh hơn não một bước phản ứng: "Không được!"

Mạnh Ninh luôn dễ nói chuyện, rất ít khi cự tuyệt người khác, nữ sinh thấy phản ứng của cô kích động như vậy, vừa định hỏi vì sao, Hứa Du Du ở một bên mở miệng: "Đây là ảnh chụp của Mạnh Ninh và Hoắc Tư Niên, bên trong cũng không có cậu, cậu có muốn cũng vô dụng?"

Nghe vậy, Mạnh Ninh như gà con gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy. ”

Thấy vậy, nữ sinh bĩu môi, đành phải từ bỏ: "Không được thì thôi vậy. ” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Không khí trong phòng có chút vi diệu, Diệp Thư Triết cảm thấy thời gian còn sớm, vì thế chủ động khuấy động không khí, tiếp tục tổ chức trò chơi vừa rồi, toàn bộ quá trình Lý Đan Đồng đều không có sắc mặt tốt, tựa hồ còn có chút oán khí ở trên người, ý đồ bài trừ Mạnh Ninh càng lúc càng rõ ràng, mà trải qua đại mạo hiểm vừa rồi, Mạnh Ninh không tham gia nữa mà chỉ ở một bên xem.

Hai ván chấm dứt, Diệp Thư Triết đều thua triệt để, mà cậu ta không nói hai lời lựa chọn uống rượu, bia hết ly này đến ly khác, tuy rằng nồng độ cồn không cao, nhưng hiển nhiên tửu lượng cậu ta cũng không tốt.

Lý Đan Đồng vẫn nhìn chằm chằm Diệp Thư Triết, nhịn không được khuyên cậu ta uống ít một chút, thế nhưng cô ta vừa nói xong, thiếu niên trước mặt nghiễm nhiên có chút không kiên nhẫn, nói: "Không cần cậu quản. ”

Đường môi mím chặt của Lý Đan Đồng cứng ngắc, trái tim âm thầm thắt lại.

Có người xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn cười hì hì trêu ghẹo: "Đan Đồng, lớp trưởng bây giờ cũng không nghe lời cậu. ”

Tuy rằng trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt của hai người, Lý Đan Đồng nói cái gì Diệp Thư Triết cũng làm theo, nhưng đây đều là chuyện trước khi chia tay.

Trong lòng Lý Đan Đồng giật mình, nhìn chằm chằm Diệp Thư Triết, có người tự cho là thông minh tiếp lời: "Không chừng Mạnh Ninh nói chuyện, lớp trưởng mới có thể nghe. ”

Nói xong, người chung quanh không để ý đến sắc mặt lý Đan Đồng càng lúc càng khó coi, bắt đầu ồn ào theo, đẩy Diệp Thư Triết về vị trí Mạnh Ninh đang ngồi.

Lúc này Mạnh Ninh hoàn toàn không theo dõi câu chuyện, lực chú ý toàn bộ ở trên điện thoại di động, cô nhìn thời gian phía trên, đã có chút muộn, đang cân nhắc có nên rời đi bây giờ hay không, cho đến khi Hứa Du Du ngồi xuống, lặng lẽ chọc chọc cánh tay cô, nhỏ giọng nói: "Ninh Ninh, cậu phải cẩn thận một chút, tớ thấy tư thế này của lớp trưởng rất có thể sẽ tỏ tình với cậu. ”

Nghe được bạn tốt nhắc nhở, Mạnh Ninh phục hồi tinh thần lại, lúc này mới chú ý tới ánh mắt của tất cả bạn học trong phòng đều đồng loạt nhìn về phía cô, Diệp Thư Triết cũng bị đẩy tới.

Ánh mắt thiếu niên có chút mơ hồ, gương mặt văn nhã tuấn tú hơi phiếm hồng, bộ dáng đã say, lúc này ánh mắt lại nhìn chăm chú vào cô, sâu trong đáy mắt có cảm xúc không biết tên chậm rãi lưu chuyển.

Mạnh Ninh khẽ ngẩng đầu đụng vào tầm mắt nam sinh, dự cảm không thích hợp, cô vội vàng đứng dậy từ chỗ ngồi, Diệp Thư Triết cũng lắc một cái đi tới trước mặt cô, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, im lặng vài giây sau, cậu ta mới mở miệng: "Mạnh Ninh, tớ có một câu muốn nói với cậu. ”

Người chung quanh vẻ mặt bát quái, cười mập mờ không rõ, Lý Đan Đồng đứng tại chỗ, bỗng nhiên cảm thấy đêm nay mình tới đây là tự rước lấy nhục, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không cam lòng.

Diệp Thư Triết nhìn chăm chú cô gái trước mặt, gằn từng chữ nói: "Mạnh Ninh, tớ thích ——"

“Xin lỗi!” Mạnh Ninh bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang, gương mặt xinh đẹp nghiêm túc: "Tớ muốn đi toilet một chuyến. ”

Cô gái dừng một chút, lại nói: "Có một số lời, chờ cho cậu tỉnh táo rồi nói sau." ”

Nói xong, Mạnh Ninh không để ý tới phản ứng của người xung quanh nữa, cô lấy cặp sách trên ghế, xoay người đẩy cửa phòng rời đi, lưu lại một đám người hai mặt nhìn nhau.

Diệp Thư Triết vẻ mặt thất bại, trên mặt Lý Đan Đồng thì xẹt qua châm chọc.

  -

Từ phòng đi ra, Mạnh Ninh theo bản năng hít sâu một hơi, cảm giác ngột ngạt cùng áp lực vẫn vờn quanh đỉnh đầu, bị gió lạnh trên hành lang rót vào chậm rãi thổi tan, Mạnh Ninh sờ sờ hai má nóng lên, hai tay quạt gió, sau đó đi về phía phòng vệ sinh.

Sớm biết sẽ phát triển thành như vậy, bữa tiệc sinh nhật tối nay nói gì cô cũng sẽ không đến.

Mạnh Ninh có loại trực giác đoán được Diệp Thư Triết muốn nói cái gì, thay vì cự tuyệt trước mặt nhiều người như vậy, chi bằng dập tắt mầm non ngay từ đầu.

Mạnh Ninh miên man nghĩ bước vào khu vực phòng vệ sinh công cộng, trong không khí tràn ngập hương thơm nhàn nhạt, còn có khúc violin du dương nhẹ nhàng, u tĩnh lại yên tĩnh.

Mạnh Ninh đang muốn đi vào trong, một giây sau, một tiếng động kỳ quái nào đó từ trong đó truyền đến, kèm theo một đạo khắc chế lại nặng nề kêu rên cùng thở dốc, khoảng cách càng gần thanh âm càng rõ ràng.

Bước chân của Mạnh Ninh chậm rãi dừng lại, nghi hoặc nhíu mày, trận âm thanh ý vị không rõ này giống như là người đàn ông phát ra, ngay sau đó, một tiếng rên yêu kiều của phụ nữ từ trong yên tĩnh đột ngột vang lên, quanh quẩn ở khu vực rửa tay trống trải.

Tựa hồ ý thức được cái gì đó, hô hấp Mạnh Ninh đột nhiên dừng lại, hai chân giống như bị đinh đóng đinh trên mặt đất, cho rằng mình xuất hiện ảo giác, có hình ảnh không thể miêu tả cũng không khống chế được từ trong đầu toát ra.

Đây là nơi công cộng, càng xấu hổ chính là, âm thanh vẫn từ phòng về sinh nữ truyền ra.

Ngay lúc Mạnh Ninh xấu hổ đến không biết làm sao, hai người dây dưa không ngớt bên trong rốt cục chấm dứt, người đàn ông quần áo lộn xộn, kéo ra cà vạt tùy ý vắt lên vai, thắt lưng lỏng lẻo, mà người phụ nữ mà hắn nửa ôm hắn trong ngực hiển nhiên say không nhẹ, tóc xoăn sóng to xõa tung trên bả vai, dây đeo váy buông xuống, son môi sớm đã bị cọ rớt, trên cổ còn có vết đỏ ái muội chói lọi.

Hai người cũng không ngờ bên ngoài lại có một nữ sinh mặc đồng phục học sinh, người phụ nữ giãy dụa đứng lên, ánh mắt người đàn ông không tốt nhìn về phía Mạnh Ninh.

Trái tim Mạnh Ninh đập thình thịch, bị một màn trước mắt dọa sợ, kinh ngạc sững sờ tại chỗ, thầm nghĩ tìm một cái lỗ chui vào.

Một giây sau, phía sau tựa hồ có người tới gần, một bàn tay ấm áp rộng rãi che khuất tầm mắt của cô, lòng bàn tay ấm áp dán sát vào mí mắt khẩn trương run rẩy của cô, ôm cô vào trong ngực.

Không đợi Mạnh Ninh kịp phản ứng, phía trên đỉnh đầu truyền đến thanh tuyến mềm mại thuần khiết của người đàn ông, lượn lờ bên tai:

"Chuyện người lớn làm, trẻ con đừng nhìn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play