Hoắc Tư Niên chậm rãi mở miệng, Mạnh Ninh ngước mắt lên, đụng phải đôi mắt lười biếng mỉm cười của người đàn ông, tim đập thình thịch hoàn toàn rối loạn.
Cô theo bản năng nuốt cổ họng có chút khô khốc, nhiệt độ trên gương mặt lại không ngừng tăng cao, trong lòng có một thanh âm một mực không ngừng nhắc nhở cô, hít sâu, đừng khẩn trương.
Mí mắt Hoắc Tư Niên khẽ thu liễm, nhếch môi cười khẽ với ống kính, lại chụp thêm vài tấm, thấp giọng hỏi: "Ba tấm có đủ không?"
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông tựa như dòng suối trong suốt xuyên qua sơn cốc vang lên từ bên tai, Mạnh Ninh mím môi, gật gật đầu, vừa mở miệng thanh âm có chút khàn khàn: "Đủ rồi. ”
Hoắc Tư Niên trả lại điện thoại di động cho Mạnh Ninh, cô gái trước mặt khẽ ngửa đầu, mi mắt dày đặc cong vút dưới ánh sáng lóe lên nâu nông mềm mại, cánh môi phấn yên khép lại: "Anh Tư Niên, cám ơn anh. ”
Câu "Anh Tư Niên " kia, Mạnh Ninh nói rất thấp rất nhẹ, chỉ có hai người có thể nghe thấy.
Hoắc Tư Niên tâm niệm vừa động, khom lưng cúi người, đưa tay sờ sờ mái tóc đen nhánh mềm mại của cô gái nhỏ, có chút giống động vật nhỏ lông xù, tầm mắt của anh ngang với cô, ý cười nơi đáy mắt vẫn không giảm, lời nói của anh dịu dàng giống ngày anh rời nhà: "Đợi lát nữa về nhà sớm một chút, không thể quá muộn. ”
Gương mặt tuấn mỹ thanh tuyển của người đàn ông phóng đại ở cự ly gần trước mắt, sống mũi cao ưu việt, thẳng tắp, môi mỏng cong cong ôn hòa, so với hình tượng trong ống kính càng thêm chân thật, giống như nhân vật trong bức tranh chân dung cấp đại sư, một giây ánh sáng chiếu vào liền có linh hồn.
Động tác nhỏ của Hoắc Tư Niên trong lúc lơ đãng lại làm cho thần kinh Mạnh Ninh thoáng cái căng thẳng, tim đập loạn nhịp như sấm, thanh âm to lớn, tâm tình vừa mới khắc chế mơ hồ có dấu hiệu không nhịn được.
Mạnh Ninh vẫn không quên, nhất cử nhất động của cô và Hoắc Tư Niên đang bị bạn học cách đó không xa nhìn chằm chằm.
Mạnh Ninh thành thật gật đầu, nói một tiếng "Vâng ạ ”
Cô gái đỏ mặt xoay người rời đi, Lương Gia Ngộ híp mắt nhìn, lại nhìn loạt phản ứng của Hoắc Tư Niên, ánh mắt của cậu ta như có điều suy nghĩ.
Nếu như cậu ta không đoán sai, vừa rồi nhìn khẩu hình cô gái kia gọi Hô Tư Niên, giống như là đang nói "Anh Tư Niên "?
Cùng lúc đó, bạn học từ trong phòng chạy tới xem náo nhiệt, nhao nhao ở một góc, từng cái đầu thò ra, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm một màn cách đó không xa.
Khi nhìn thấy Hoắc Tư Niên tiếp nhận điện thoại di động của Mạnh Ninh chụp ảnh, trên mặt là ôn nhu chưa từng thấy trước đây, ánh mắt mọi người ai nấy đều trừng to hơn chuông đồng, vẻ mặt tràn đầy khó tin, còn tưởng rằng hết thảy là ảo giác.
Đó là siêu cấp thần tượng Hoắc Tư Niên! Họ không nhìn nhầm phải không? Anh ấy thế mà thật sự chụp chung với Mạnh Ninh!
Càng không thể tưởng tượng nổi chính là lúc Mạnh Ninh rời đi, người đàn ông còn sờ đầu cậu ấy???
"Trời ơi, đây thật sự là nam thần của tớ sao? Anh ấy thế mà không cự tuyệt Mạnh Ninh? Đồng ý chụp ảnh chung!!"
"Mẹ kiếp, thế này thì ai chịu đựng được! Cánh tay Hoắc Tư Niên vừa mới đặt trên vai Mạnh Ninh, giống như ôm cậu ấy! Càng muốn chết chính là trước khi đi anh ấy còn xoa đầu Mạnh Ninh! Tớ không hoa mắt chứ?!"
"Ô ô ô ô thật hâm mộ Mạnh Ninh, sớm biết Hoắc Tư Niên sẽ không cự tuyệt, vừa rồi tớ nên đi cùng Mạnh Ninh, nói không chừng còn có thể chụp ảnh chung với nam thần."
"Mạnh Ninh đây là đi vận c*t chó gì, hay là hôm nay Hoắc Tư Niên tâm tình tốt? Cho nên đối với fan có cầu tất ứng??"
“......”
Một đám bạn học bên cạnh nghị luận sôi nổi, Hứa Du cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, mức độ khiếp sợ cô chỉ thiếu tự nhéo người của mình để bình tĩnh lại.
Cho đến khi Mạnh Ninh tới, còn chưa đi tới phòng, mười mấy bạn học đã không kiềm chế được chen chúc ùa lên, vây quanh cô gái, tràn đầy bát quái tò mò, ríu rít hỏi:
"Mạnh Ninh, Hoắc Tư Niên đã nói gì với cậu? Anh ấy siêu cấp đẹp trai có phải hay không?"
"Ảnh chụp chung tới rồi sao? Mau cho chúng tớ xem đi!"
- Mau nói cho chúng tớ biết, được siêu cấp đại soái ca sờ đầu có cảm giác gì!
“......”
Vấn đề quá nhiều, Mạnh Ninh ứng phó không kịp, thế cho nên đại não hiện tại choáng váng, một mảnh trống rỗng.
Hứa Du tiến lại gần ôm vai cô, kề vai sát cánh với người khác, cảm thán nói: "Người chị em này, cậu thật trâu bò! Thế mà lại được chụp chung với thần tượng của tớ!"
Mạnh Ninh khẽ mím môi, không biết vì sao, không hiểu sao có chút chột dạ.
Trở lại phòng riêng, bạn học đều muốn xem ảnh chụp chung, Mạnh Ninh không chịu nổi sự nhiệt tình của mọi người, vì thế lấy điện thoại di động ra mở album ảnh, hơn mười đôi mắt đồng loạt tụ tập lại đây:
“Ôi mẹ ơi! Không hổ là nam thần của tớ, chụp bằng camera thường còn đẹp trai như vậy! Khuôn mặt này, làn da này, thật sự là tuyệt vời. ”
"Hoắc Tư Niên cười cũng quá ôn nhu đi, sao tớ càng nhìn càng cảm thấy, có phải Hoắc Tư Niên quen biết Mạnh Ninh không? Còn sờ đầu nữa chứ. ”
Không biết là ai nhắc tới câu này, Mạnh Ninh hơi ngừng thở, đại não ngừng máy hai giây, đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào đã có người bất mãn mở miệng: “Làm sao có thể? Hoắc Tư Niên là ngôi sao lớn, bối cảnh cũng không bình thường, Mạnh Ninh làm sao có thể quen biết người ta, hoàn toàn không cùng cấp bậc được không?"
“......”
Hứa Du Du vừa nghe lời này liền không vui, tùy tiện nói: "Sao lại không phải cùng cấp bậc? Còn không phải đều là người sao?"
"Hơn nữa, Mạnh Ninh người ta cũng rất đẹp, nói không chừng Hoắc Tư Niên thấy Mạnh Ninh là con gái, bộ dạng ngoan lại là học sinh, cho nên mới không cự tuyệt!"
Mạnh Ninh chớp chớp mắt, cảm kích nhìn Hứa Du, nhẹ nhàng mím môi.
Lý Đan Đồng ở một bên lạnh lùng chứng kiến hết thảy trước mắt, lực chú ý của mọi người đều ở trên người Mạnh Ninh, há mồm ngậm miệng đều là chữ "Hoắc Tư Niên, Mạnh Ninh".
Tầm mắt của cô ta xuyên qua đám người, dừng trên người Mạnh Ninh vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt, ánh mắt xẹt qua một tia khinh thường, hừ lạnh một tiếng: "Không phải là một tấm ảnh chụp chung thôi sao? Chụp thì chụp, làm như thể khó khăn lắm. ”
Giọng điệu Lý Đan Đồng không tốt mở miệng, người chung quanh chậm rãi an tĩnh lại, hai mặt nhìn nhau.
Nghe tiếng, Mạnh Ninh ngước mắt lên, con ngươi đen trắng rõ ràng nhìn thẳng vào ánh mắt khinh thường khiêu khích của Lý Đan Đồng. Cô dừng một chút, sau đó gằn từng chữ, học theo giọng Lý Đan Đồng dỗi lại: "Đúng là không khó khăn lắm, vừa rồi sao lại không thấy cậu đi?"
Hứa Du Du nghe xong thập phần vui mừng, ở một bên đáp lại: "Đúng vậy, có bản lĩnh thì cậu cũng đi xin một tấm đi!"
"Nói không chừng nam thần của tôi cao hứng, không chỉ chụp chung với cậu, còn cho cậu một tấm chữ ký của chính mình ~"
Hứa Du xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, cười tủm tỉm nói xong, xung quanh chậm rãi an tĩnh lại, mọi người hai mặt nhìn nhau, theo bản năng nhìn về phía Lý Đan Đồng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lý Đan Đồng đương nhiên nghe ra trong giọng nói châm chọc của đối phương, cô ta nhìn về phía Mạnh Ninh, vẻ mặt cô gái lạnh nhạt, mặt mày không gợn sóng, mà cô càng như vậy, Lý Đan Đồng càng cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết, cảm xúc của cô từng chút từng chút bị chọc giận, trong lòng quyết định, dương cằm lên, vẻ mặt kiêu căng: "Đi thì đi. ”
......
Lúc này tại khu vực ăn uống chung.
Mạnh Ninh vừa đi không bao lâu, Lương Gia Ngộ nhướng mày, như có điều suy nghĩ nhìn về phía người đàn ông có dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã trước mặt, cẩn thận đánh giá từ đầu đến chân.
Hoắc Tư Niên lười biếng nhấc mi mắt lên, đôi mắt hồ ly hẹp dài sâu thẳm kia khẽ nhếch lên, con ngươi đen nhánh liếc nhìn cậu: “Ánh mắt này của cậu là sao?"
Tuy nói như vậy, nhưng người nào đó thoạt nhìn tâm tình không tệ, khóe môi cong cong lười biếng nhàn nhã.
Lương Gia Ngộ có chút tò mò: "Anh chăm sóc fan như vậy từ khi nào? Trước kia thật sự em một chút cũng không phát hiện ra. ”
Nếu đổi lại bình thường bị fan bắt chuyện trong sinh hoạt thường ngày, Hoắc Tư Niên hoặc là không để ý, hoặc là không kiên nhẫn, gặp phải fan điên cuồng một chút, còn có thể báo luôn cảnh sát xử lý, thái độ từ trước đến nay đều là đơn giản thô bạo, căn bản sẽ không khách khí hiền lành như vậy, mặc kệ đối phương là ai.
Nhưng chỉ một phút trước, anh bạn này không những không cự tuyệt fan nhỏ bắt chuyện, mà còn chụp ảnh chung với người ta với tâm trạng rất tốt, cuối cùng còn không quên dặn dò cô bé về nhà sớm một chút.
Đây là loại thao tác gì??
Hoắc Tư Niên nhướng mày, ý cười trên khóe môi càng sâu: "Cậu không nhìn thấy đứa bé kia mặc đồng phục học sinh à?"
Đương nhiên là Lương Gia Ngộ nhìn thấy, đúng là đồng phục của một trường trung học nào đó, nhưng trong đó có liên quan gì sao?
Cậu im lặng một lát, khẽ chậc một tiếng: "Nhìn không ra nha, anh còn rất kính già yêu trẻ. ”
Hoắc Tư Niên cúi đầu chơi điện thoại di động, lười biếng cười cười: "Ai bảo tôi có tâm địa bồ tát cơ chứ. ”
Lương Gia Ngộ: "..."
Người này thật đúng là không biết khiêm tốn.
Hai người đang nói chuyện, Lương Gia Ngộ vừa uống một ngụm nước trái cây, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy một cô gái khác đi về phía bọn họ, mà ở một góc cách hai người không xa, một đám thanh niên đang vẻ mặt hưng phấn nhìn về phía này, quan sát tình huống.
Có thể nhìn ra được, giống như cô gái mặc đồng phục học sinh khi nãy, cũng là học sinh trung học, chỉ là nữ sinh xuất hiện trước mắt cũng không mặc đồng phục học sinh.
Vừa mới rời đi một người bây giờ lại đến một người, hiệu ứng bươm bướm à??
Đáy mắt Lương Gia Ngộ chứa ý cười, hất cằm với Hoắc Tư Niên, vừa đưa ánh mắt về phía anh, nữ sinh kia đã đi tới.
Lý Đan Đồng rất khẩn trương, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, đây là lần đầu tiên trong đời cô ta nhìn thấy thần tượng của mình ở cự ly gần như vậy, so với trên màn ảnh càng thêm chân thật, làm cho cô ta cảm thấy có chút giống như đang nằm mơ.
Thẳng đến khi ánh mắt người đàn ông lạnh lùng thản nhiên rơi về phía cô ta, trái tim Lý Đan Đồng đập mạnh, chỉ có thể giả vờ trấn định, cô ta nhìn Lương Gia Ngộ, lại nhìn về phía Hoắc Tư Niên, giọng nói mềm mại vô hại, nhẹ giọng hỏi: "Xin chào, em là fan của anh, xin hỏi có thể chụp ảnh chung với anh không?"
Lúc nói ra những lời này, Lý Đan Đồng một lòng loạn thành một đống nhưng nghĩ lại thái độ của Hoắc Tư Niên đối với Mạnh Ninh, bỗng nhiên lại có một tia tự tin.
Dù sao cũng đều là fan hâm mộ, thân phận cô ta giống như Mạnh Ninh, Hoắc Tư Niên cũng không có khả năng cự tuyệt cô ta trước mặt nhiều người như vậy, khiến cô ta mất mặt phải không?
Hoắc Tư Niên không chút để ý ngước mắt lên, mí mắt đen nhánh thẳng tắp trải ra một tầng bóng nhàn nhạt, đụng phải ánh mắt tràn đầy chờ mong của nữ sinh, anh không do dự, Giọng điệu rất nhẹ, nghe không ra một tia gợn sóng cảm xúc:
"Xin lỗi, không thể."
Lý Đan Đồng sửng sốt một chút, biểu tình khẩn trương thẹn thùng trên mặt cứng đờ, cô ta mím môi, chưa từ bỏ ý định: "Nếu không thể chụp chung, anh có thể viết chữ ký được không?"
Hoắc Tư Niên ghé mắt, gương mặt tuấn mỹ yên lặng không cảm xúc.
Lý Đan Đồng vừa nói, vừa tiếp tục chủ động, không biết lấy từ đâu ra một tấm dán và bút tiện lợi, nói: "Viết trên tờ giấy này cũng được ——"
Chưa đợi Lý Đan Đồng nói xong, Hoắc Tư Niên không nhanh không chậm buông dao nĩa xuống, trên mặt có chút không kiên nhẫn cũng lười che giấu, lên tiếng cắt ngang lời cô ta: "Thật ngại quá, cô quấy rầy tôi dùng cơm. ”