Tham luyến nhục dục không phải là chuyện tốt – hơn ba giờ sáng, tôi nằm trên giường, lơ đãng nhìn trần nhà, thầm nghĩ.
Trong khoảng thời gian này, Phó Chi Hành bị ép cấm dục, vất vả lắm mới nhận được sự cho phép của tôi, hận không thể trút hết tất cả tinh lực dồn nén hơn nửa tháng nay phát tiết hết trên người tôi.
Tôi bị giày vò như muốn sụp đổ nhưng mà hắn vẫn thờ ơ, nói cái gì cũng không chịu buông tha cho tôi. 
Tôi đoán Phó Chi Hành nhất định đang cất giấu chút suy nghĩ nhỏ mọn – chỉ cần tôi không chịu nổi, chẳng những hắn không thể chạm vào tôi, mà Thẩm Nam Tự cũng không thể chạm.
Tôi cụp mắt nhìn qua, Phó Chi Hành đang bán khỏa thân đứng ở cuối giường uống nước.

Theo động tác ngửa đầu nuốt xuống, vài giọt mồ hôi lăn dài từ trên yết hầu xuống lồng ngực vạm vỡ tạo thành một vệt nước nhàn nhạt, dưới ánh đèn lờ mờ càng thêm có vẻ ái muội. 
Tôi thu tầm mắt lại, mệt mỏi nhắm mắt.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi cảm thấy có ai đó đang cầm lấy đầu gối của tôi nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó áp đôi môi ấm áp lên đó, thì thầm: “Bầm rồi…”
Bầm là trách ai… Trước khi mê man, trong lòng tôi im lặng phàn nàn.
Sáng hôm sau, Chu Hàng gọi điện đánh thức tôi và Phó Chi Hành.

Cậu ta phấn chấn nói rằng máy bay và khách sạn đã sẵn sàng, sẽ cung nghênh Phó Chi Hành và tôi giá lâm bất cứ lúc nào.

Tôi không ngủ đủ giấc nên có hơi khó chịu, bực bội kéo chăn bông lên trùm kín đầu.

Phó Chi Hành vừa dỗ dành tôi vừa hạ giọng xuống nói, cố kìm lại ý muốn chửi bới nói với Chu Hàng đầu dây bên kia: “Cậu học cái gì không học lại học làm thái giám? Thời Lộ và tôi đi chơi, không phải cải trang vi hành.”
Hai người cãi cọ qua lại vài lần, Phó Chi Hành nói với Chu Hàng rằng lần này có thêm một người bạn của tôi đi cùng.
“Tiểu Thời có thêm bạn mới?” Giọng nói lớn tiếng của Chu Hàng lọt vào tai tôi qua lớp chăn bông: “Thật là tốt, tôi chưa từng thấy cậu ấy chủ động kết bạn với ai bao giờ.”
Biết người được gọi là “bạn mới” chính là nghệ sĩ vĩ cầm chính của dàn nhạc trường A mà mình từng gặp, Chu Hàng khịt mũi dài một hơi, chợt nhận ra: “Tiểu Thẩm, chẳng trách….”
“Chẳng trách cái gì?” Giọng điệu của Phó Chi Hành rõ ràng là không vui.
“Ưu tú như vậy, chẳng trách có thể lọt vào mắt xanh của Tiểu Thời.” Chu Hàng nói.
Phó Chi Hành hừ lạnh một tiếng hỏi: “Khách sạn còn đủ phòng không? Nhớ sắp xếp phòng riêng cho cậu ta, tôi và Thời Lộ ở chung một phòng.”
“Cái này còn cần cậu nói sao.” Chu Hàng bất mãn nói: “Tôi chưa keo kiệt đến nỗi để cho mấy người chen vào một căn phòng.”
Sau khi nói chuyện xong, Phó Chi Hành không còn buồn ngủ, tự lẩm bẩm một mình cái gì đó tôi nghe không rõ, tám phần là phàn nàn về công việc và nghỉ ngơi của Chu Hàng, sáng sớm đã làm phiền giấc ngủ của người khác.

Sau khi phàn nàn xong, hắn kéo chăn bông của tôi xuống, nhét một góc chăn bông, dịu dàng nói: “Ngủ trùm kín đầu không tốt.”
Tôi ậm ừ cho qua chuyện, không để ý đến hắn.
Tôi không muốn dậy, Phó Chi Hành cũng không dám làm ồn, chỉ có thể nằm xuống tiếp tục ngủ với tôi.
Bên cạnh luôn có tiếng sột soạt từ Phó Chi Hành, tôi ngủ không yên giấc, nửa tỉnh nửa mê cũng không biết mình đã chợp mắt được bao lâu rồi.

Chậm rãi nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi giữa Chu Hàng và Phó Chi Hành, tôi như nói mê, lẩm bẩm: “Không phải… “
Phó Chi Hành nghe vậy, ghé sát vào tôi, nhẹ giọng hỏi: “Không cái gì?”

“Không phải vì Nam Tự ưu tú …” Tôi trả lời một cách mơ hồ: “Là bởi vì…”
Bởi vì… Lời nói lại mắc vào miệng.
Im lặng hồi lâu, tôi suýt nữa lại chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy Phó Chi Hành hỏi: “Bởi vì em thích cậu ta?”
Thích? Tôi lắc đầu, chậm rãi nói: “Cũng không phải.”
Phó Chi Hành hiển nhiên rất yên tâm, chỉ cần không phải là câu trả lời này, cái gì khác cũng được.
“Không sao, không thành vấn đề.” Hắn vuốt tóc tôi: “Ngủ đi cục cưng.”
Nhưng tôi vẫn ngỡ mình đang ở trong mơ, tự nhủ: “Hình như trước đây em không được thích nhiều như vậy… Làm sao có người sẵn sàng trao tất cả những gì của mình có cho một người khác…”
Thậm chí không phải tất cả, Thẩm Nam Tự thường làm cho tôi cảm thấy rằng ngay cả khi tôi muốn một cái gì đó cậu ta không có, cậu ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn tôi.
Tôi nghĩ rằng cậu ta có thể thoải mái nói về một tình yêu trong sáng và lãng mạn, nhưng cậu ta đã giao quyền sống và cái chết cho tôi – người sẽ không cho cậu ta tình yêu hoặc thậm chí là sự hứa hẹn, dũng cảm và vững vàng, như một con thiêu thân lao vào lửa.
Liệu người ta có thể thực sự nỗ lực nhiều như vậy cho một mối quan hệ không có tương lai không?
Tôi không biết.
Người bên cạnh yên lặng hồi lâu, tưởng đã chìm vào giấc ngủ, tôi lại nghe thấy giọng nói của Phó Chi Hành.
Hắn cười nhẹ nói: “Thì ra là, anh thua ở điểm này.”
“Bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ.” Một bàn tay ấm áp khẽ vuốt ve má tôi: “Có phải không Tiểu Lộ?”
“Lúc em mười bảy tuổi, anh không theo đuổi em.

Cho nên khi em hai mươi bảy tuổi, anh đứng nhìn người khác lay động em bằng tình yêu mà anh chưa bày tỏ.”
“Em nói xem, chúng ta lớn lên cùng nhau, đến cùng có phải là điều tốt không…”
Đó có phải là Phó Chi Hành không? Giọng hắn nghe rất mất mát.
Mọi người có thể trở nên ngây ngô trong giấc ngủ, tôi muốn an ủi hắn nhưng mắt mở không ra thế là theo bản năng tôi dụi mặt nhẹ nhàng vào lòng bàn tay hắn, cố gắng muốn nói hắn đừng buồn nữa.
Phó Chi Hành dừng lại một chút, thật lâu sau, hắn cúi xuống hôn lên trán tôi, thở dài nói: “Em bảo anh phải làm thế nào mới tốt bây giờ?”
Tôi không trả lời được, lắc đầu trong vô thức, gò má lại cọ qua lòng bàn tay của hắn.
“Tiểu Lộ.” Giọng nói của Phó Chi Hành chưa bao giờ dịu dàng đến vậy: “Anh cũng yêu em.

Không hề ít hơn so với bất kì ai cả.”
Tôi đã có một giấc mơ dài, rất dài…
Trong giấc mơ, Phó Chi Hành mới mười bảy tuổi, hắn đang đợi tôi bên ngoài lớp học.

Chiếc áo sơ mi học sinh của hắn lúc nào cũng xuề xòa, cà vạt buông lỏng, chiếc dây tai nghe màu trắng lủng lẳng trên ngực.

Khi nhìn thấy tôi đang nhìn hắn, hắn tháo tai nghe ra, nhe răng cười một cái với tôi, thì thầm nói: “Chờ em.”
Sở dĩ tôi biết đây là giấc mơ vì Thẩm Nam Tự cũng xuất hiện trong giấc mơ, cũng là một thanh niên mười bảy tuổi cao ngạo, đang ngồi ở hàng ghế trước tôi, chăm chú nghe giáo viên giảng bài.
Cứ như thể có đôi mắt ở phía sau, chẳng qua tôi bị Phó Chi Hành làm phân tâm trong vài giây thôi nhưng Thẩm Nam Tự đã quay lại, cong đốt tay gõ gõ lên bàn tôi.

Tôi thu hồi ánh mắt, thấy cậu ta lạnh lùng nghiêng đầu, ra hiệu tôi chú ý nghe giảng.

Mặc dù cố ý bày ra vẻ nghiêm túc nhưng ánh mắt lại vô cùng mềm mại.
Tôi liếc nhìn Phó Chi Hành bên ngoài cửa sổ, hắn hung tợn trừng Thẩm Nam Tự một cái, vung nắm đấm giống hệt như một đứa trẻ ngây thơ.
Sau khi tan học, Thẩm Nam Tự cầm vở đến chỗ tôi, nói có chỗ cậu ta không hiểu lắm, hỏi tôi xem tôi có cách giải khác không,vừa vặn tôi cũng không hiểu lắm nên cùng cậu ta xem lại.
Thấm thoắt, tất cả các học sinh khác đều đã về hết, trong lớp chỉ còn lại tôi và Thẩm Nam Tự.

Tôi đang tập trung tính toán trên tờ giấy nháp thì đột nhiên có tiếng lách cách ở cửa, quay đầu lại thì thấy Phó Chi Hành đang hết sức bất mãn đứng ở đó.

Hắn lập tức chạy tới chỗ Thẩm Nam Tự nói: “Tên họ Thẩm kia, mỗi ngày mày quấn lấy bạn trai tao làm cái gì!”
Suy nghĩ bị đứt đoạn, tôi có chút không vui, tức giận hỏi Phó Chi Hành: “Ai là bạn trai cậu?”
Trong nháy mắt, Phó Chi Hành ỉu xìu đi, sự phách lối bị dập tắt hơn phân nửa, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Sớm muộn gì…”
“Cậu có việc thì đi trước đi.” Thẩm Nam Tự ôn nhu cười: “Tôi sẽ tự làm.”
Tôi quay đầu lại: “Đừng bận tâm đến cậu ta.”

Mọi thứ trong mơ đều rất giống thật, ngay cả ánh nắng ngoài cửa sổ cũng có vẻ ấm áp.

Sau khi tỉnh dậy, tôi như bị mê man một lúc lâu, giống như đã trải qua một đoạn ký ức thuộc về tôi nhưng không phải là cuộc đời của tôi.

Những bóng lưng đi xa kia chân thật như thể đến với cuộc đời của tôi.
Nếu có một thế giới song song, chỉ mong bọn họ đều có thể đạt được ước muốn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play