Tôi và Phó Chi Hành đều biết, hôn ước của chúng tôi vững chắc giống như nhẫn kim cương mang trên tay.
Cho nên hắn không thèm kiêng nể trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, cũng khiêng dè để tôi biết chuyện.
Ngày nọ, tôi nhận được một tấm ảnh chụp lén từ một người gửi ẩn danh.
Trong bức ảnh, vị hôn phu của tôi, Phó Chi Hành, giấu một bông hồng đỏ sau lưng, mà đối diện là một thiếu niên trầm mặc, lãnh đạm, chính là niềm vui mới khó theo đuổi trong miệng hắn.
Tôi đặt điện thoại xuống, nhàn nhạt nhìn về phía Phó Chi Hành: “Người trước đâu, không thích nữa?”
“Chưa nói tới thích,” Phó Chi Hành cười ngả ngớn, “Chơi đùa mà thôi.”