Cho dù là đã ngà ngà say, tôi cũng nghe hiểu được ý tứ của hắn.
Một bàn tay vừa lớn vừa thô ráp đặt lên ngực tôi chậm rãi lần xuống, đẩy áo ngủ của tôi ra rồi siết chặt eo của tôi.
Tôi không gầy đến mức yếu ớt nhưng trong vòng tay Phó Chi Hành, tôi giống như có thể bị bẻ gãy dễ dàng.
“Muốn thử một chút không?” Hắn hỏi.
“Thử…?” Với cái tuổi này, tôi không biết cái gì còn cần thử hay không.

Có lẽ phải nói, tôi và Phó Chi Hành đã nên sớm tới một bước này, nhưng vẫn chậm chạp chỉ dừng lại ở ôm và hôn môi.
Theo bản năng, tôi lắc đầu: “Không muốn…”
“Vì sao lại không, rõ ràng em có phản ứng.” Tay của hắn tiếp tục di chuyển xuống dưới, dọc theo thắt lưng của tôi, không nặng không nhẹ mà vuốt ve.
Có thứ gì đó như bị chạm đến trong thân thể tôi, cũng giống như dòng nước lũ dâng trào, chảy rất xiết, cũng giống như núi lửa phun trào, mất hết tất cả sự khống chế, quấy nhiễu đầu óc của tôi tới rối loạn không thôi.
Tôi chợt ý thức được lần này Phó Chi Hành thật sự nghĩ đến làm thật.
Nhưng tôi còn chưa chuẩn bị kỹ càng.
Không phải vì bài xích chuyện này mà là vì Phó Chi Hành.
Tôi đã quá quen thuộc hắn.

Hắn làm bạn lớn lên cùng tôi, đã là bạn thân cũng là người nhà, cho dù có hôn ước, nhưng tôi lại không thể nào thuyết phục chính mình để tôi và hắn tiến thêm một bước tới mối quan hệ thân mật kia.
Không muốn thừa nhận nhất chính là ngay cả từ việc ôm đến hôn rồi tới bước này, tôi đã phải dùng rất nhiều thời gian mới quen thuộc được.
Nằm bên trong sự bủa vây của bóng tối, áo ngủ của tôi dần rũ khỏi thân, rồi rơi xuống dưới mặt thảm mềm mại.

Rõ ràng từ nhỏ đã thấy rất nhiều lần, Phó Chi Hành vẫn hít thở khó khăn, sau đó đáy mắt dần dấy lên ham muốn.
Nhưng hắn vẫn kìm chế được, giống như mỗi lần trước cũng đều như vậy.

Mặc dù sức lực trên tay vô thức tăng lên nhưng không có tiến hành động tác tiếp theo.
“Anh có thể không?” Hắn nhìn tôi, hạ thấp giọng hỏi.
Ham muốn bị hắn câu lên gần như muốn nổ tung trong người tôi, nhưng tôi vẫn lắc đầu, nói: “Không…”
“Nhưng mà trông em rất khó chịu.” Phó Chi Hành dựa vào, hôn lên mắt tôi, sau đó là chóp mũi, cằm, xương quai xanh và ngực… Bờ môi ấm áp mập mờ quyến luyến trên da của tôi, những nơi nó đi qua đều giống như có ngọn lửa bốc lên.
“Cục cưng à, ánh mắt của em đã đỏ hết rồi.” Hắn nói.
Tôi không chống cự được nụ hôn của hắn, trong lòng chợt dâng lên một trận ấm ức khó tả, hốc mắt cũng vì vậy tích tụ nước, giọng nói vang lên cũng biến thành trầm trầm, nghẹn ngào.
“Không được, Chi Hành…” Tôi đẩy đầy của hắn ra, hỗn loạn nói: “Hôm nay không thể.”
Phó Chi Hành lập tức dừng hành động lại, ngẩng đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt vừa phức tạp vừa tăm tối: “Là hôm nay không thể hay là anh không thể…”
Tôi vừa gật đầu lại lắc đầu, tự bản thân cũng không biết mình muốn nói cái gì.
Không khí vào lúc này ngưng trệ lại, Phó Chi Hành nhìn thật sâu vào tôi, qua thật lâu, đôi mắt từ từ rủ xuống.
Ham muốn chưa được giải tỏa vẫn luôn giày vò tôi, tôi có ý muốn né tránh bàn tay hắn cứ vô thức đặt trên đùi của mình, chỉ giật nhẹ đã bị hắn dùng sức nắm chặt.
“Không sao cả…” Phó Chi Hành cúi đầu, tôi nhìn không ra biểu cảm trên mặt hắn, chỉ nghe thấy giọng cười nhẹ của hắn, nói: “Cái này cũng không thể vội vàng ngay được.”
Nhìn hắn có vẻ như đã trở lại dáng vẻ ung dung như cũ, dùng giọng điệu giả vờ như để che đậy sự mất mát trong lòng, giương mắt nhìn về phía tôi, hỏi: “Nhưng cục cưng à, em thật sự không cần anh sao?”
Vừa nói bàn tay vừa dời xuống dưới, lúc đến nơi nào đó, còn cố ý dừng lại.
“Ừm… Đừng…”
“Tiểu Lộ, em thật là đẹp.”
Phó Chi Hành nói xong thì cúi người hôn lên.
Một màn trước mắt khiến đôi mắt tôi chợt co rút, không thể tin được những gì mình thấy.
Trong giây phút nào đó tôi giống như bị xuất hiện ảo giác, ánh mắt trời chói chang phả mạnh lên bãi cát trắng, chiếu rọi lên những chiếc vảy của con cá sắp chết tạo thành những tia sáng lấp lánh, đuôi cá đong đưa, giống như ánh cầu vồng rơi xuống.
Tôi chưa từng nghĩ tới Phó Chi Hành có thể làm như vậy.

Căn phòng u tối, bầu không khí lại nóng bỏng dính nhớp.
Tôi lơ đễnh nhìn lên trần nhà, trên mặt và cả người đều ửng hồng không thể nào tiêu tán hết.

Đôi mắt rũ xuống bắt gặp Phó Chi Hành đang cầm tờ khăn giấy lau đầu ngón tay, cảm giác kích thích và sự xấu hổ trong lòng giống như thủy triều nuốt chửng tôi.
Tại sao lại như vậy…
Tôi nhắm chặt mắt, ép buộc chính mình không được nghĩ tới dáng vẻ của Phó Chi Hành, cùng một màn không lâu trước dù vung đi cỡ nào cũng không được.

Cho dù cố gắng di chuyển sự chú ý cỡ nào, cả thân thể đều thành thật trả về dư vị vừa rồi.
Hết lần này tới lần khác, Phó Chi Hành lại không cho tôi cơ hội trốn tránh, xoay người hôn lên trán tôi, rồi hỏi: “Dễ chịu không cục cưng?”
Giọng nói của hắn rất trầm, dẫn theo ý cười nhàn nhạt, giống như lông vũ đảo qua vành tai tôi.
Tôi không thể nào nói dối, nhìn sang hướng khác nói: “Ừm…”
“Sao, còn muốn hả?”
Còn muốn… Chỉ nghĩ lại một màn kia, hô hấp của tôi đã bắt đầu tăng nhanh.
“Không.” Tôi lắc đầu: “Bỏ đi.”
Phó Chi Hành cười khì một tiếng, nói bên tai tôi: “Em không biết vừa rồi trông em đáng yêu thế nào đâu.”
“Phó Chi Hành…”
“Biết rồi.” Hắn đứng lên, rốt cuộc không còn kích thích tôi nữa: “Anh đi đánh răng đã.”
Tôi nằm trên giường, sau khi hô hấp dần bình thường trở lại thì sự bối rối lại dâng lên.
Tôi không biết cuối cùng mình ngủ thế nào, cũng hoàn toàn quên mất Phó Chi Hành có cần giải tỏa hay không.

Chờ khi mở mắt ra lần nữa, bên ngoài cửa sổ đã sáng choang, Phó Chi Hành yên lặng ngủ bên cạnh tôi, hô hấp đều đặn mà yên bình.
Thân thể của hắn luôn ấm áp, chăn mền khoác trên lưng, lộ ra lồng ngực màu lúa mì.

Tôi lật người đối diện với hắn, lẳng lặng ngắm một hồi, tới gần hắn rồi nhắm mắt lại như cũ.
Trong lúc ngủ mơ, Phó Chi Hành vẫn có thể cảm giác được tôi tới gần, vô thức kéo tôi vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng tôi giống như đang dỗ tôi ngủ.

Tôi không hiểu sao cảm thấy một trận bình an quen thuộc, chôn mặt vào trong cổ của hắn, rồi ôm lấy eo của hắn.
Hiếm khi có được cuối tuần rảnh rỗi thế này, tôi và Phó Chi Hành cùng ngủ một giấc thật dài.
Chuyện đầu tiên hắn làm khi tỉnh dậy là hôn lên trán của tôi, hỏi tôi tối hôm qua uống rượu còn cảm thấy khó chịu không.

Tôi lắc đầu, nói cho hắn biết tôi đã không sao.
“Vậy là tốt rồi.” Phó Chi Hành nhìn tôi, trong mắt là ý cười ngọt ngào: “Tối hôm qua anh phục vụ như vậy, vợ có hài lòng không?”
Nghĩ tới tối hôm qua, tôi không khỏi nóng bừng cả mặt: “Phó Chi Hành…”
“Lần đầu tiên nên anh không quá rành, có chỗ nào làm không tốt, lần sau nhất định sẽ sửa đổi.”
Lần đầu tiên? Tôi nhíu mày, sau đó phản ứng kịp, loại chuyện như này chỉ có thể là người khác làm cho Phó Chi Hành, hắn sẽ không hạ mình đi lấy lòng ai.
Chỉ là biểu hiện của hắn không hề giống lần đầu tiên, cũng có thể là vì tôi chưa trải sự đời, phân biệt không rõ cái nào mới là tốt, như thế nào mới coi là chênh lệch.
Nhưng trải qua lần này, tôi rõ ràng cảm nhận được khoảng cách giữa mình và Phó Chi Hành vô thức kéo gần lại hơn, ngay cả cách hắn gọi tôi là vợ cũng chẳng còn thấy bài xích nữa.
Con người quả nhiên đều là động vật nửa thân dưới, trong lòng không hợp tác nhưng thân thể sẽ không gạt người.
Mấy ngày sau đều không có chuyện gì xảy ra.

Sau khi bác trai xuất viện, thời gian của Phó Chi Hành cũng nhiều hơn, mỗi ngày đều sẽ tới đón tôi tan làm sớm, sau đó cùng đi ăn cơm hoặc về nhà tự mình nấu.

Dựa theo thói quen lúc trước của hắn, cuộc sống như vậy chỉ có thể tiếp tục trong ba ngày, sau đó sẽ vì tinh lực tràn đầy không chỗ phát tiết mà đi tìm niềm vui mới.
Nhưng lần này rất khác, sắp một tuần rồi, Phó Chi Hành vẫn duy trì nhịp điệu như này.

Trái lại là tôi không quan trọng hắn thế nào lắm, ở nhà cũng tốt, ở bên ngoài cũng được, cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới tôi.

Gần đây, công việc thiết kế ở viện bảo tàng mỹ thuật đã tới hồi cuối, cho dù tới công ty chờ tôi, hắn cũng sẽ tự mình lên kế hoạch hoặc xử lý công việc yên tĩnh bên trong phòng cho khách, sẽ không quấy rầy trước mặt tôi.
Phó Chi Hành như này trông không thấy sự thay đổi gì lớn, nhưng đâu đâu cũng không tìm ra điểm giống trước kia khiến tôi không khỏi nghi ngờ có phải người đàn ông khi đến độ tuổi nhất định nên sẽ dần trở nên thành thục hơn không nhưng Phó Chi Hành phải hai năm nữa mới ba mươi tuổi mà, bây giờ vẫn hăng hái như cũ, không khác gì hai mươi.
Lúc nghỉ trưa, Phó Chi Hành gọi điện thoại nói buổi trưa phải đi một chuyến tới viện thiết kế, tối nay tới đón tôi.

Cúp điện thoại xong, trợ lý đưa cà phê đến, nói luật sư phụ trách bản án của thầy Phương chiều nay sẽ tới để nói về những tiến triển trong chuyện bản án với chúng tôi.
Hôm nay cà phê đến từ quán cà phê mà Thẩm Nam Tự làm trước đó.

Có một khoảng thời gian chưa uống lại, mùi vị quen thuộc khiến tôi lơ đãng một chút, không tự chủ được nhớ tới lần gặp gỡ đầu tiên nào đó.
Tỉnh táo lại, tôi gật đầu, thuận miệng nói: “Biết rồi.”
Chờ khi trợ lý rời đi, tôi mới chợt nhớ, luật sư tới chắc là sẽ dẫn theo Thẩm Nam Tự tới.
Mấy ngày nay dù không có gặp mặt nhưng mỗi ngày Thẩm Nam Tự đều sẽ gọi điện thoại cho tôi, chia sẻ chút chuyện xảy ra hàng ngày với tôi.

Cậu ta không phải người nói nhiều, nói chuyện luôn từ tốn.

Trước kia tôi chưa từng nghĩ tới, mình sẽ kiên nhẫn mở video call, một bên bàn công việc một bên câu được câu không nói chuyện với người khác.
Có một lần, Thẩm Nam Tự đang viết luận văn ở quán cà phê trong trường, lúc cần tắt điện thoại rồi nhưng vẫn lưu luyến không rời, hỏi tôi có thể mở video vậy luôn không.
“Như vậy cậu sẽ không phân tâm chứ?” Tôi hỏi.
“Sẽ phân tâm.” Cậu ta nghiêm túc gật đầu, nói: “Nhưng càng muốn nhìn anh nhiều hơn.” Vừa nói xong thì do dự một chút, rũ tầm mắt xuống, thấp giọng nói: “Em rất nhớ anh.”
Vừa vặn sau lưng có bạn học đi ngang qua, nhiệt tình chào hỏi Thẩm Nam Tự, sau đó dường như chú ý tới khung chat trên màn hình của cậu ta, bạn học kia lộ ra nụ cười sâu xa, hỏi: “Bạn trai à?”
Ngay giờ khắc này, tôi rõ ràng thấy được tai Thẩm Nam Tự dần đỏ lên, khóe môi cong lên một đường, nói: “Còn chưa phải.”
Nói xong, hơi liếc nhẹ nhìn tôi, nói: “Là người thích nhất.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play